Vùng rừng núi trước mắt này rậm rạp um tùm, cổ thụ che trời, mặt đất cơ hồ nhìn không thấy bùn đất lộ ra ngoài, toàn bộ đều bị rễ cây dây leo cùng lá xanh rơi rụng che phủ, đi vô cùng khổ cực, hơi chút sơ sẩy sẽ bị vấp ngã chổng vó.
Cánh rừng như vậy bình thường đều có chút côn trùng và rắn, không biết có dã thú to lớn gì không, song có Đao Phong và chị Tuyền ở đây, cho dù đột ngột nhảy ra một con gấu, hai người họ cũng có thể dễ dàng đối phó, huống chi miền nam không có gấu.
Trong không khí mùi bùn đất và cây cối trộn lẫn vào nhau, làm người ta cảm thấy một loại “thiên nhiên tươi mát”, loại mùi này vô cùng đặc thù, tuyệt đối người lăn lộn trong thành phố cảm thụ không được.
“Chú à, trước kia mọi người cũng thường xuyên đến những chỗ thế này đảo đấu sao?” Tôi đẩy nhánh cây ra hai bên, nói: “Nếu vậy thì tốt quá rồi, một bên kiếm tiền một bên rèn luyện thân thể ha, so với làm việc cực khổ trong thành phố thì tốt hơn nhiều, money và hoa cô nương, thỏa mãn đủ đường.”
“Nói nhảm.” Ông chú xì một tiếng khinh miệt, cầm trong tay đá Huyền Cơ nhìn hai bên, cau mày nói: “Cậu làm như chúng ta thật sự đến đây du lịch vậy, đây chính là công việc hơi một tí là sinh tử, bên dưới phải cẩn thận cơ quan, bên trên phải cẩn thận cớm, đụng vào thứ nào cũng đều là cửu tử nhất sinh, kẻ trộm mộ đâu được dễ chịu như cậu nghĩ.”
Giáo huấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-he-liet-co-thuat-phong-quy/1331844/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.