Nghe nói niêm phong núi, sắc mặt bốn người chúng tôi cũng không khá khẩm gì, thứ nhất bên này không phải địa bàn của mình, chúng tôi không có cách nào cưỡng ép đi vào, địa giới của nhà người ta không dễ gây phiền toái, nếu không hậu quả không thể lường được, thứ hai nhìn ý tứ của lão Ô Lỗ, muốn đi vào ngọn núi này chỉ một con đường có thể đi, nói cách khác hành động của chúng tôi lần này có khả năng sẽ phải chịu cản trở.
Nhưng dựa theo tính cách của Đao Phong và ông chú, tuyệt đối sẽ không để mục tiêu của mình thất bại, thế này thì tránh không được phải vận dụng một ít thủ đoạn đặc biệt, mà thủ đoạn đặc biệt này thường thường khiến song phương đều không mấy vui vẻ.
Tôi thời đại học có một sư huynh thuộc dân tộc thiểu số nào đó ở Hồ Nam, anh ấy từng nói với tôi rất nhiều chuyện trong thôn họ, ở loại thôn xóm khá phong bế kia, lời người trong thôn nói chính là tất cả, cảnh sát gì gì đó hoàn toàn không quản được họ, nếu như có người gây phiền toái, trực tiếp đánh chết, thi thể vứt trong núi không ai biết, giảng đạo lý với họ căn bản đều không thông.
Sư huynh kia từ nhỏ bị truyền thụ tư tưởng rằng mọi sự dựa vào nắm đấm để nói chuyện, anh ấy còn nói cho tôi biết, chọc ai cũng không thể chọc loại thôn dân này, cũng không nên đụng đến kiêng kỵ của họ, nếu không chết thế nào cũng không biết.
Do đó khi lão Ô Lỗ nói đến niêm phong núi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-he-liet-co-thuat-phong-quy/1331841/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.