Bên tai tràn ngập tiếng khóc xướng phong tình của dân tộc thiểu số vẫn còn tiếp tục, đám người Giản Tam Sinh đã không còn rảnh rỗi thưởng thức nữa, bốn người một ngao trên đường đất gập ghềnh lồi lõm trong thôn, đuổi sát "Tôn Đại Hồng" đang hốt hoảng chạy trốn không tha.
"Mẹ kiếp! Thằng quỷ trộm chạy thật con mẹ nó mau!" Hoắc Tam Nhi vác nhiều đồ nhất, chạy rất lao lực, không khỏi đối với "Tôn Đại Hồng" không biết là người hay quỷ phía trước kia càng thêm phẫn hận, trong lúc chạy trốn cũng tùy thời rút dao ra chuẩn bị.
"Không thể để gã chuồn mất!" Mọi người rẽ qua giao lộ, đuổi tới phía sau một căn nhà hoang vắng, Giản Tam Sinh xem xét đúng thời cơ, phất tay hét lớn một tiếng: "Hắc Tử lên!"
Tiểu Hắc hung mãnh cường tráng vốn đang phối hợp với tốc độ của mọi người chạy theo một bên, giờ phút này nhận được hiệu lệnh, lập tức điên cuồng gào thét xông ra, giống như một luồng chớp màu đen bắn tới, thân hình khổng lồ dày nặng tràn ngập sức bật, vừa nhảy lên đã đem "Tôn Đại Hồng" nọ bổ nhào trên mặt đất.
"Tha mạng....... Xin tha mạng!" Bị Tiểu Hắc kẹp cổ đè trên mặt đất, Tôn Đại Hồng giơ khuôn mặt ngã đến đầu tét máu chảy lên, tứ chi không ngừng vùng vẫy quơ quào, áo quần cọ sát trên mặt đất dính đầy bùn đất, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Thấy Tôn Đại Hồng đã bị bắt, mọi người Giản Tam Sinh liền thả chậm cước bộ, thở phì phò từ từ đi tới.
"Thế nào, hiện tại biết hô tha mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-chi-nhat-quy-te/209959/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.