Sâu bên trong mộ thất yên tĩnh, Giản Vô Tranh mang theo đèn pin mắt sói sáng tối biến ảo bất định thừ người ra đứng đó, đèn pin đã sắp hết điện, ngọn đèn màu vàng u ám chiếu không được xa lắm.
Nhưng nương theo ngọn đèn yếu ớt mỏng manh này, Giản Vô Tranh vẫn nhìn thấy được.
Thành Nhạc ôm Lăng Mộ Dương dựa vào trong góc, trên người cả hai nhuộm đầy máu, không có chút động tĩnh gì.
Huyền Vũ bị hai cỗ thi thể ôm bó lại, quỳ rạp xuống một bên, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo bị vành nón rộng thùng thình che khuất hơn nửa, an tĩnh tựa như đang ngủ vậy.
Mà người con trai khiến Giản Vô Tranh ngày nhớ đêm mong kia, thì đứng chính giữa bọn họ, đưa lưng về phía mình, vẫn không hề nhúc nhích, tựa bức tượng điêu khắc.
"Khiêm Tử?" Giản Vô Tranh nắm lấy đèn pin, thử gọi một tiếng, phát hiện Vương Tử Khiêm bởi vì âm thanh của mình, thân thể có chút rung động, liền vội vàng bước nhanh đến.
"Khiêm Tử, cậu......" Song, ngoài dự liệu của cậu, nụ cười trong tưởng tượng nọ lại không đến.
Vương Tử Khiêm chậm rãi xoay người, lộ ra khuôn mặt hoàn toàn bị lôi văn và máu tươi bao phủ, đôi đồng tử đỏ sẫm nọ không có nửa điểm quang mang, tràn ngập tử khí nặng nề, mà trên thân thể điêu luyện trần trụi kia, cũng giống như trên mặt, che kín lôi văn màu đen dữ tợn, bụng còn cắm một lưỡi dao bén nhọn, chất lỏng màu đỏ tươi sềnh sệch không ngừng theo lưỡi dao chảy xuống.......
"Khiêm Tử!" Giản Vô Tranh hét lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-chi-nhat-quy-te/209957/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.