"Khiêm Tử? Hai đứa còn ở tít đàng kia làm chi đấy, đi nhanh lên chứ?" Phía trước truyền đến tiếng gọi nghi hoặc mà bao hàm lo lắng của Giản Tam Sinh, đèn pin mắt sói mang tính tượng trưng quét về hướng bên này vài cái, nhắc nhở hai người tình huống khẩn cấp không được phép trì hoãn.
Giản Vô Tranh nghe được tiếng kêu của Nhị ca hướng phía trước mặt nhìn thoáng qua, lúc xoay đầu lại huyết sắc trong mắt Vương Tử Khiêm đã biến mất không thấy đâu. Điều này làm cho cậu không thể không hoài nghi vừa rồi có phải mình hoa mắt, mới nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái vậy không.
"Khiêm Tử, không có việc gì chứ?" Đưa tay xoa nhẹ lên vầng trán lạnh lẽo của Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh nhăn mi lo lắng hỏi: "Đau đầu hay chỗ nào trên người khó chịu?"
Vương Tử Khiêm đưa tay cầm cổ tay Giản Vô Tranh, sắc mặt có chút tái nhợt. Y nhắm mắt lại, nỗ lực gạt đi cảnh tượng đỏ tươi kỳ lạ vừa rồi đột nhiên tuôn ra trong đầu, khi mở hai mắt lần nữa đã khôi phục biểu tình lạnh lùng trước đó.
Lắc lắc đầu, để Vô Tranh biết mình không sao, Vương Tử Khiêm không nói hai lời kéo cậu đi hướng vào sâu bên trong ám đạo.
Đoạn ám đạo này công tượng thời xưa xây dựng để chạy trốn, cũng không như cổ mộ vừa rồi đao tước thạch thế, một mạc hoàn chỉnh như vậy, mà đa số dùng đá vụn tùy tiện xây, hiển nhiên lúc tu kiến vô cùng vội vàng, lại khắp nơi cẩn thận để tránh bị người phát hiện, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-chi-nhat-long-hon/209982/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.