"Đây trái lại là chủ ý tốt......" Giản Tam Sinh cười meo meo nhìn Lăng Mộ từ trên xuống dưới, lông mày thản nhiên hất hất, sau đó phất tay nói: "Được rồi, mau đi gọi mấy người bọn họ dậy, thời gian không còn sớm nữa."
Dạ một tiếng, Lăng Mộ Dương liền vui vẻ đi. Nhìn bộ dáng hèn mọn kia của hắn, Giản Vô Tranh bất đắc dĩ cong khóe miệng, sau đó lập tức nhớ tới cái gì, chau mày, bước nhanh đuổi theo, trong miệng còn thấp giọng kêu: "Chờ một chút Lăng Mộ! Đừng gọi Khiêm Tử!"
Đáng tiếc tiểu tổ tông nhắc nhở quá muộn, chỉ nghe trong lều đột ngột truyền đến một tiếng "Ai du" hét thảm, thanh âm kia vang vọng trên cánh đồng hoang yên tĩnh, dọa chạy mấy con linh dương Tây Tạng.
Bởi vì tối qua bị trộm quấy nhiễu, trong bụng mọi người đều không thoải mái, do đó vừa bị Lăng Mộ Dương gọi thì đều tỉnh dậy, bất quá đại đa số là bị tiếng gào thảm của hắn miễn cưỡng đánh thức.
Thu dọn trang bị xong, mọi người ăn mặc chỉnh tề đi theo Lăng Mộ Dương xuyên qua một khe núi nhỏ, hành trình quả nhiên không còn là lộ tuyến đã định trước đó.
Lúc này mặt trời ấm áp nhô lên cao, tuyết cũng nhỏ hơn, Lăng Mộ Dương đeo một đôi mắt gấu mèo ngồi xổm trên mặt đất, cây gỗ xiên cá lấy được từ trong lều bạt của dân chăn nuôi bên hồ vẫn bị hắn nắm trong tay nơi nơi vẽ vẽ, cùng trận đồ ban sáng có chút bất đồng từ từ hiện ra trước mặt mọi người.
Giản Tam Sinh vuốt cằm đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-chi-nhat-long-hon/1216061/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.