Cuối năm luôn là thời khắc bộn bề nhất của mọi người, cho dù là Vương Tử Khiêm và Giản Vô Tranh cũng đồng dạng như thế. Đại đa số người ở Bắc Kinh cũ trước năm mới nửa tháng đều đã bắt đầu mua sắm đồ tết, có khi thậm chí còn sớm hơn, gọi là "Sau ngày mười lăm, những khu phố bán đồ tết, bày hàng đông đúc như lưới sao". Cái gì nhìn đẹp ăn ngon từng đống từng đống được chuyển vào trong nhà, người lớn trẻ nhỏ tất cả đều vui vẻ hân hoan, bà con thân thích ở quê lên thăm nhiều không kể hết, năm mới mà, chuyện phiền lòng cũng ít đi, mọi người đều muốn vui vẻ.
Những ngày này, Nhị tẩu nhà họ Giản liền lôi kéo ông xã cùng Tam đệ, kèm thêm cả ông xã của Tam đệ, cùng nhau ra ngoài mua sắm đồ tết, đối với Lục Tuyết Tình mà nói, người một nhà có thể hòa thuận vui vẻ trải qua một năm, chính là chuyện hài lòng nhất. Về phần xuống đất đảo đất gì đó, tuyệt đối không thể nói vào lúc này.
Siêu thị chật cứng người, Lục Tuyết Tình lôi kéo Giản Tam Sinh đi trước mở đường, Khiêm Tử và Vô Tranh đi theo phía sau. Giản Tam Sinh bị ép tới lửa tích đầy bụng, không khỏi nhỏ giọng nói thầm: "Anh đã nói không nên tới Nhạc Phú rồi mà, em xem, đông người như vậy, đến lúc tính tiền không biết có phải xếp hàng đến hết đời không."
"Năm mới siêu thị nào mà không như vậy, anh ma quỷ không ngại mà ngại những việc này, không thích thì lần sau đừng đi nữa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-chi-nhat-long-hon/1216053/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.