Mộc điêu tê vân thú cao ngất trong mây giương nanh múa vuốt mang theo mọi người chìm vào trong lòng đất sâu hơn mười thước, cơ quan kịch liệt vận tác khiến cho cả mộ thất đều theo đó chấn động, gạch mộ cổ xưa nhưng chắc chắn cũng bởi vậy mà rơi xuống vài hạt bụi mỏng. Mọi người bấu lấy chân trước của cự thú, cảm giác tựa như đang ở trên một chuyến phi cơ xảy ra sự cố, thân thể theo đó mà lắc lư run rẩy không ngừng, phảng phất như tùy thời đều có thể rơi xuống thịt nát xương tan, trong tai chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm liên tiếp không ngừng, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Hoắc Tam Nhi mắt thấy chìm mãi xuống còn chưa ngừng, quanh thân đen ngòm một mảnh, đáy lòng vô cùng bất an, không biết cự thú này đến tột cùng muốn mang bọn họ dẫn đến đâu, liền rướn cổ họng hướng về phía Nhị gia rống lớn vài câu.
Đáng tiếc thanh âm cơ quan nổ vang thật sự quá lớn, Giản Tam Sinh chỉ nhìn thấy hắn há to miệng, một bộ vẻ mặt hèn mọn vò đầu bứt tai, nhưng không biết hắn đến tột cùng đang nói cái gì. Chỉ có thể khoát khoát tay ý bản hắn lát nữa rồi hãy nói.
Những người khác nhìn thấy Giản Tam Sinh khoát tay, cũng không biết anh có ý tứ gì, tưởng rằng sắp gặp chuyện không may, cũng liền rướn cổ họng la hét, đáng tiếc trong tạp âm cực lớn vẫn cứ không cách nào nghe rõ ràng.
Vì vậy Giản Vô Tranh liền nhìn mấy tên to đầu ngu ngốc ở đàng kia vừa khoa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-chi-nhat-long-hon/1216046/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.