Từ lúc cùng đám người Giản Tam Sinh tách ra hành động, Giản Vô Tranh liền lôi kéo Vương Tử Khiêm tại giữa một thất và hành lang đan xen qua lại tán loạn, cậu cũng không quản có chuyển hướng đúng hay không, chỉ không ngừng dựa vào cảm giác của mình mà đi.
Nhưng trong loại mê cung này, cảm giác gì gì đó mẹ nó chính là mây bay. Còn chưa đến nửa giờ, tiểu tổ tông đã mệt đến không đi nổi. Tại địa phương này vô luận đi tới chỗ nào cảnh tượng đều cùng một dạng, vòng vo lâu như vậy cậu chỉ cảm thấy trong óc vo ve kêu loạn, đầu choáng váng lợi hại.
Vương Tử Khiêm nhìn cậu dừng lại không đi nữa, cũng đi theo đứng bất động bên cạnh. Chỉ là y tựa hồ không bị không gian nơi này ảnh hưởng, trên mặt không có vẻ uể oải, ngược lại nhíu mày quan sát động tĩnh bốn phía.
Nhìn Vương Tử Khiêm cùng mình đi đã lâu như vậy mà bộ dáng như không có việc gì, Giản Vô Tranh không nhịn được một tay chống nạnh một tay đỡ tường, vẻ mặt đau khổ nói: "Đi lâu như vậy cậu cũng không cảm thấy mệt nha."
Nghe vậy Vương Tử Khiêm dõi mắt nhìn cậu trong chốc lát, sau đó bước qua ra vẻ chuẩn bị ôm cậu như ôm công chúa.
Giản Vô Tranh vội vàng vừa lui về phía sau vừa khoát tay nói: "Được, được, coi như tôi chưa nói gì, không nhọc ngài đại giá, tôi còn chân mà. Ôi....... Tín Xuân Ca về tại chỗ đầy trạng thái sống lại." Nói xong, Giản Vô Tranh duỗi thắt lưng một cái, giãn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-chi-nhat-long-hon/1216034/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.