Đông qua xuân sang, chợt ấm nhưng vẫn còn hơi lạnh, liễu rủ bên hồ bắt đầu trổ lá non. Hoàng cung ngự uyển, dưới tường cao, sắc cỏ xanh hòa màu ngói lưu ly tạo nên vẻ trang nghiêm túc mục.
Trong Ngự hoa viên, Trạm Noãn Dực đang nhàn nhã cùng Nguyên Vũ tản bộ.
Cung đình ngự y y thuật tinh sâu, thêm các loại dược liệu trân quý phụ trợ, thân thể gầy yếu của Nguyên Vũ đã tốt hơn nhiều; Trạm Noãn Dực nghe được hô hấp của nàng từ tốn bình ổn, cảm thấy an ủi, tâm tình cũng theo đó tốt lên.
Nguyên Vũ là con gái nhũ mẫu của Trạm Noãn Dực, lúc sinh ra liền thể nhược nhiều bệnh, thuộc loại tâm tật, âu cũng là bạc mệnh hồng nhan. Nàng sinh ra sau Trạm Noãn Dực hai tháng, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Trạm Noãn Dực lại đương nàng như thân sinh muội muội, thời gian túng quẫn ở Mã Lan thôn, dù là ngày không có ăn, hắn cũng sẽ không thiếu Nguyên Vũ một bữa.
Trạm Noãn Dực từ nhỏ không có mẫu thân, phụ thân lại ghét hắn, sau khi nhũ mẫu tạ thế, trên đời chỉ còn nàng là người thân duy nhất, đau nàng sủng nàng đã thành chuyện đương nhiên. Sau khi trở thành Hoàng đế, hắn còn nghĩ, chỉ cần là Nguyên Vũ muốn, cái gì hắn cũng đáp ứng.
“Noãn Noãn, người kia là ai?” – Nguyên Vũ nhìn chằm chằm Đàm Hiếu Hiên đang gấp rút đi tới chỗ bọn họ, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một mạt màu hồng.
Có thiếu nữ nào mà không mơ mộng, Đàm Hiếu Hiên lại quả thực nhân trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quan/1352311/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.