Đoàn dẫn binh hộ tống Triệu Thiên Minh đến Hạ Dương liên tục năm ngày không ngừng nghĩ, đến ngày thứ sáu
Lữ Dữ Toàn mới lệnh cho toàn bộ người dừng lại, chọn một khách điếm làm chỗ nghỉ qua đêm.
Người nhạy bén như Nguyễn Vũ Kỳ lẽ nào không nhìn thấu mưu đồ của đối phương, thế nhưng ngoại trừ chấp hành mệnh lệnh hắn cũng chẳng còn cách khác. Sau bao ngày trốn tránh ánh nắng, Triệu Thiên Minh bị ép buộc xuất đầu lộ diện, mặc dù cam không tâm, tình không nguyện gì mấy, nhưng vẫn phải mặt cau mày có nghe theo.
Vừa ra khỏi thùng xe, Triệu Thiên Minh liền biến thành một tên gà què bệnh tật, sắc mặt nhợt nhạt như sắp chết, tay chân run run quơ về trước, thanh âm yếu ớt gọi: "Thư Thư, mau đỡ ta."
Nguyễn Vũ Kỳ nhìn phu quân, suy nghĩ một lát mới đi đến, chủ động hạ người đưa lưng về phía y: "Hay ta cõng chàng nha."
Lời vừa thốt ra, đám người xung quanh lần lượt cầm nín, gương mặt quỷ dị vô cùng. Trái ngược với bọn họ, Triệu Phong Quảng cùng Bạch Thanh Sương đang đỡ Bạch mẫu đi tới, nghe thấy lời tẩu tử chỉ có thể cố gắng nhịn cười.
Lữ Dữ Toàn ở gần vừa hay cũng nghe được, hắn đưa mắt nhìn sang ngẩm đánh giá vị thê tử trên danh nghĩa của
A Minh, không ngoài dự đoán nhan sắc chỉ thuộc dạng bình phàm, một chút phong thái công tử thế gia quyền quý cũng chẳng có, nói nhẹ thì là một nam nhân bình thường, nói nặng hơn thì là kẻ vứt vào đám đông cũng không nhìn rõ mặt.
Hắn không khỏi nhếch môi cười lạnh.
Là bằng hữu từ nhỏ, Lữ Dữ Toàn thừa biết Triệu Thiên Minh coi trọng mặt mũi đến mức nào, còn nhớ năm đó tại trường săn bắn, con ngựa y cưỡi thường ngày vốn hiền lành ngoan ngoãn, chẳng hiểu hôm đó bị cái gì kích thích, nó đột nhiên nổi giận, điên cuồng chạy loạn. Dù cho Triệu Thiên Minh được huấn luyện thành thạo, nhưng khi đó y chỉ mới là nam hài tám tuổi, thể lực trẻ con làm sao chống nổi sức mạnh hắc mã trưởng thành, một đường bị kéo lồi trên đất, tới lúc cứu được Triệu Thiên Minh mình đã đầy vết thương.
Đám đông xôn xao muốn tiến lên đỡ lấy, lại bị đối phương khước từ. Trước ánh nhìn lo lắng của hắn, A Minh từ trên mặt đất gắng gượng đứng dậy, từng bước khập khiếng rời đi không một tiếng kêu rên. Từ khoảnh khắc nhìn theo bóng lưng ương ngạnh đó, hắn bất tri bất giác động lòng, trái tim Lữ Dữ Toàn đã mặc định Triệu Thiên Minh chính là chân mệnh của đời mình, hẳn mãi chờ đợi.. mãi chờ đến năm mười lăm tuổi, lấy hết can đảm bộc bạch chân tình với người trong lòng, thế nhưng nhận lại chỉ là sự cự tuyệt vô tình.
"Xin lỗi, ta chỉ xem ngươi là huynh đệ tốt." Triệu Thiên Minh đã nói như thế.
Ngày hôm đó cả bầu trời trong hắn sụp đổ, dẫu vậy cũng chỉ có thể đối người nọ tươi cười, giả vờ là mình ổn. Lữ Dữ Toàn không nói bản thân đã may hai bộ hỷ phục, chỉ cần Triệu Thiên Minh đồng ý liền mặc vào gả cho y, thậm chí thân phận hoàng thất cũng sẵn sàng vứt bỏ, chỉ cần... chỉ cần y chấp nhận hắn.
Thiên hạ thường cười giều, ảo tưởng luôn đẹp nhất, chỉ cần là mộng ắt sẽ có được thứ mình muốn. Trong ngàn giấc mơ đẹp đẽ của hắn, Lữ Dữ Toàn nhìn thấy Triệu Thiên Minh ân cần ôm lấy mình, gương mặt ôn nhu hứa sẽ bên cạnh hẳn cả đời, khi giật mình tỉnh giấc hóa ra chỉ là cơn mộng mị, không nên tin. Dù như thế, thâm tâm Lữ Dữ Toàn không cam lòng, nếu hắn không có được người mình muốn, kẻ khác cũng đừng hòng.
Ngay lúc tưởng sắp được chứng kiến Tàn Thư bị bẽ mặt, Triệu Thiên Minh lại thản nhiên đồng ý, không một chút gượng gạo leo lên lưng để đối phương cõng mình. Thế giới quan Lữ Dữ Toàn nháy mắt sụp đổ, kinh ngạc trong lòng đã sớm hóa thành ganh ghét đố ky, tại sao A Minh không từ chối? Nam nhân này có còn là người mình từng quen biết?
Vạn thắc mắc nhưng chẳng ai giúp hắn giải đáp, Lữ Dữ Toàn chỉ có thể ngồi trên xe lăn nhìn theo bóng dáng Tàn Thư cõng Triệu Thiên Minh đi vào khách điểm.
Bên này Nguyễn Vũ Kỳ không hay biết mười mấy đời tổ tông nhà mình đã bị người gọi lên mắng tan tác, vẫn còn đang bận cõng Triệu Thiên Minh lên lầu. Cả một đường, hắn tưởng chừng sắp tắt thở tới nơi, chẳng phải bản thân mạnh miệng muốn ra oai với kẻ khác, chỉ là cơ thể ở kiếp trước vốn rất mạnh làm hắn quên mất bây giờ đang sử dụng thân thể yếu ớt của Tàn Thư, dẫu trước đó đã rèn luyện nhiều lần, nhưng để cõng một đại nam nhân hơn một trăm bốn mươi cân với hắn vẫn là hơi quá sức.
Lúc leo được vào phòng, Nguyễn Vũ Kỳ mém chút ngã nhào, may mắn được cánh tay Triệu Thiên Minh đỡ kịp.
Nhìn hắn gương mặt đỏ bừng như quả cà chua chín, y vừa buồn cười lại vừa xót: "Cõng không nổi, sao không nói."
"Nồi." Hắn thở hồng hộc trả lời.
"Còn cứng miệng." Triệu Thiên Minh thật muốn đánh vào mông người nọ vài cái, sau cùng vẫn không nỡ: "Em nghỉ ngơi một xíu, cũng sắp tới giờ cơm chiều rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]