Chương trước
Chương sau
Qua lời kể của Triệu Phong Quảng bọn họ cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Tam hoàng tử - Lữ Dữ Toàn năm nay vừa tròn mười tám, mẫu phi hắn xuất thân là cung nữ thiếp thân bên người hoàng hậu, vào một dịp tình cờ, Lữ Đồng Hiên uống say phát sinh quan hệ với nàng, vốn lão chẳng để tâm đến chuyện đó, dẫu sao tất cả nữ nhân trong hậu cung đều thuộc quyền sở hữu của lão. Nhưng may mắn thay, hoàng đế chỉ mới chạm vào nàng ta một lần, mẫu thân Lữ Dữ Toàn đã thành công hoài thai hắn, một bước bay lên cành cao trở thành phượng hoàng.

Sau khi hạ sinh hắn được hơn sáu tháng, nàng bất ngờ rơi xuống hồ sen, chết đuối. Lữ Đồng Hiên đem hắn giao cho Lệnh Quý Phi - mẫu thân của nhị hoàng tử nuôi nấng, nhưng từ nhỏ đến lớn lão chưa từng liếc mắt nhìn nhi tử này lấy một lần.

Triệu Phong Quảng nhớ rất rõ, năm bốn tuổi hắn cùng ca ca và phụ thân vào cung diện kiến thánh thượng, đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Lữ Dữ Toàn khi bé rất gầy, dù là thân phận hoàng tử nhưng y phục trên người lại nhem nhuốc bần thỉu, còn chẳng bằng hai huynh đệ hắn. Ngày đó trong hoa viên, tên nhóc Dữ Toàn bị cả đám trẻ con túm tụm ức hiếp, huynh trưởng Triệu Thiên Minh từ nhỏ đã nghe phụ thân đại nhân thuyết giáo "kẻ mạnh phải bảo vệ kẻ yếu, mới là nam tử hán", vì thế tiểu tướng quân năm sáu tuổi đã biết tự mình xông ra, che chở cho người yếu đuối.

Kết cục không phải nói, đám nít ranh kia đều bị huynh trưởng đánh cho tơi tả, một tên trong số đó không phục, nhân lúc ca ca sơ ý, đẩy mạnh y xuống hổ sen gần đó. Triệu Thiên Minh vốn biết bơi, nhưng xui xẻo thế nào lúc rơi xuống chân lại bị chuột rút, càng vùng vẫy cơ thể càng muốn chìm nhanh hơn. Những tên còn lại thấy kẻ chủ mưu đã bỏ chạy, biết sự tình không ổn, bọn chúng liền nối đuôi nhau trốn khỏi hiện trường.

Thấy tiếng kêu của huynh trưởng ngày càng yếu dần, Triệu Phong Quảng khóc lớn, dùng âm vực lớn nhất gọi người tới cứu, nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng cung nhần nào đi ngang qua. Giữa lúc ngàn cần treo sợi tóc, Lữ Dữ Toàn liền cởi bỏ áo ngoài, nhún người nhảy xuống hồ bơi đến chỗ ca ca đang nửa tỉnh nửa mê trong nước.

Triệu Phong Quảng lập tức đi tìm phụ thân, khi mọi người đến nơi, đã thấy Triệu Thiên Minh bất tỉnh được Lữ Dữ Toàn cõng trên lưng. Sau khi đại phu thăm khám mới biết, tên nhóc Dữ Toàn vì nâng cơ thể ca ca lên cao mà để bản thân ngâm trong nước quá lâu, dẫn đến hai chân tàn phế, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Sau chuyện đó, cả ba kết nghĩa huynh đệ, dẫu ngoài mặt không nói ra, nhưng Triệu Phong Quảng biết, trong lòng huynh trưởng vẫn luôn áy náy, nghĩ rằng mình mất nợ Lữ Dữ Toàn. Ca ca có thể cho người nọ tất cả, ngoại trừ....

"Tình địch của tướng quân phu nhân xuất hiện rồi." Triệu Tinh nửa đùa nửa thật nói.

Đúng vậy, ngoại trừ thứ tình cảm đó... Triệu Phong Quảng ló đầu ra khỏi xe, nhìn mã xa lộng lẫy phía trên, bên cạnh là thống lĩnh thị vệ Ung Thạch cưỡi ngựa dẫn đoàn. Hắn không nhịn được thở dài, tình cảm là thứ không thể ép buộc, Dữ Toàn ơi Dữ Toàn, tại sao phải cố chấp đến mức này? Chúng ta ngày trước chẳng phải rất vui vẻ hay sao, vì cớ gì ngươi còn chưa thấy đủ?



***

Những ngày kể tiếp, Triệu Thiên Minh một mực trốn trong thùng xe, nếu không phải đi đại tiện hay tắm rửa, y nhất quyết không chịu ló mặt ra bên ngoài. Nhiều lần Nguyễn Vũ Kỳ tỏ ý muốn hỏi, nhưng thấy sắc mặt bất cần đời của y, hẳn nghĩ rồi lại thôi.

Nói thật, cả ngày cùng phu quân hết ăn rồi ngủ, buồn chán thì mở rèm hóng gió, một ngày hai bốn tiếng đều lặp đi lặp lại như vậy, hắn cũng đã sớm quên mất thời gian.

"Tướng công, ta có một chuyện vẫn luôn thắc mắc." Nguyễn Vũ Kỳ bất ngờ lên tiếng.

Triệu Thiên Minh nằm trên đùi cục bột mềm, tay còn đang nghịch lọn tóc trước ngực người nọ, nghe thấy lời đó, động tác trên tay y khựng lại, sau như chẳng có gì mà tiếp tục trêu đùa: "Em nói thử xem."

"Sao bệ hạ lại muốn mạng chàng?" Hắn không ngại hỏi thẳng.

Triệu Thiên Minh vốn quen Tàn Thư cương trực, nghĩ gì nói đó, y không thích việc phải đoán mò tâm ý kẻ khác:

"Thứ lão muốn không phải mạng ta, mà là Sơn Hà Đường."

Nguyễn Vũ Kỳ: "Sơn Hà Đường?!?"

Biết nương tử chưa nghe qua bao giờ, Triệu Minh tướng quân cũng rất kiên nhẫn tường thuật lại cho hắn. Ba đời

Triệu gia đều giữ chức đại tướng quân Hồng Hiên quốc, tới đời Triệu Thiên Minh, binh quyền trong tay đã nắm hơn bảy phần, ba phần còn lại thì nắm trong tay hoàng để. Vì sợ một ngày y nảy sinh dã tâm, Lữ Đồng Hiên từ lâu đã muốn giành lại binh quyền, nhưng lão tìm mãi vẫn không tìm ra được nhược điểm của y.



Thế nên hoàng để mới phải dựng lên vở kịch Hồng Môn Yến ba năm trước, dùng mạng một tên quan cấp thấp đổi lấy mạng Triệu Thiên Minh. Nhưng trời cao có mắt, y bị trúng độc không chết, mà chỉ vô thức biến thành kẻ ngốc, nhờ đó gặp được thê tử, cũng xem như trong rủi có cái may.

Còn Sơn Hà Đường là tập hợp hơn năm mươi ám vệ tinh nhuệ, do đích thân phụ thân chọn lọc và huấn luyện từ nhỏ, với mục đích theo sau bảo vệ hai huynh đệ bọn họ. Từ lâu Lữ Đồng Hiền đã muốn thu phục đám người này dưới trướng mình, nhưng lão hàng vạn lần không nghĩ tới, Sơn Hà Đường chỉ nghe theo mỗi lệnh của y và Triệu Ù.

Khi nhận ra, hoàng đế liền sai người canh giữ bên ngoài phủ tướng quân, tùy thời theo dõi nhất cử nhất động của y và Triệu Ú. Đám người Sơn Hà Đường nhiều lần manh động, muốn xông vào phủ cứu người, nhưng Triệu Phong Quảng biết đây là cái bẩy của Lữ Đồng Hiên, chỉ cần hai huynh đệ rời khỏi kinh thành, lão liền có lý do quy thành tạo phản mà truy sát bọn họ, nên Triệu Ù đã nhanh trí an bài mọi thứ, ngồi một chỗ ôm cây đợi thỏ.

Nghe y kể, Nguyễn Vũ Kỳ không nén nổi ngạc nhiên: "Bào đệ mập thông minh tới vậy?"

Triệu Thiên Minh "ha ha" thành tiếng: "Ta bảo hắn cứ thuận theo sắp xếp của hoàng đế, tùy cơ ứng biến, chẳng hiểu sao lại nuôi bản thân béo tròn tới vậy."

"Đúng là chân nhân bất lộ tướng, ngày thường chỉ thấy đệ ấy ồn ào suốt, không ngờ cũng rất có tài." Hắn tủm tỉm cười, thật lòng tán dương.

Nghe thê tử khen con heo ngốc kia, Triệu Thiên Minh liền trở mặt không nhận người thân, nghiêm mặt cảnh cáo cục bột mềm: "Không được khen nam nhân khác trước mặt ta."

"Được rồi, được rồi." Nguyễn Vũ Kỳ lập tức cúi người vuốt mông ngựa: "Chàng mới giỏi nhất."

"Vậy còn được." Tướng quân đại nhân hài lòng gật đầu, cảm thấy nương tử nhà mình ngày càng hiểu chuyện.

Lữ Dữ Toàn ngồi trong xe ngựa cách hai người không xa, nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của đôi phu phu, tay hắn co lại thành quyền, tức giận hất đồ bình trà bên cạnh. Ung Thạch cưỡi ngựa ở ngoài cũng nghe được tiếng mảnh sứ vỡ, nhưng ông giả vờ không nghe thấy, tiếp tục thúc ngựa về trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.