Đêm đến, yên hoa nở rộ thiên không, trên mặt sông Thủy Nguyệt hàng vạn đèn hoa đăng lả lướt, xuôi dòng thắp sáng như dải ngân hà lấp lánh. Cả hai lặng nhìn nhau hồi lâu, giờ phút này trong mắt chỉ chứa mỗi đối phương.
Tết hoa đăng năm đó, Triệu tướng quân lần đầu tiên rung động với một người, một nam nhân bình phàm bất tri bất giác lại trở thành sinh mệnh của y.
***
Sáng hôm sau, tại phủ tướng quân.
Ánh ban mai len lỏi vào phòng, đánh thức mỹ nam đang say ngủ trên giường. Bị tia nắng gay gắt làm phiền, Triệu Thiên Minh khó chịu chuyển mình, vươn tay lần mò bên cạnh, nhưng mãi vẫn không tìm thấy gì.
Khoan đã, người đâu rồi?!?
Triệu Thiên Minh nháy mắt tỉnh táo, phát hiện nương tử đã biến mất, chưa kịp suy nghĩ kỹ càng đã hớt ha hớt hải xông ra khỏi phòng. Cùng lúc chạm phải Tàn Thư đang từ ngoài đi vào, bất thình lình va vào nhau, đến khi hoàn hồn khay thức ăn trên tay hắn đã rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Ui da!” Nguyễn Vũ Kỳ ngã ngồi trên mặt đất, lòng bàn tay không cẩn thận đè lên mảnh sứ vỡ, ngay sau đó máu liền tự động tuôn ra. Nghe thấy tiếng la đau, đối phương vội chạy tới đỡ lấy hắn, còn ân cần hỏi hang. Nguyễn Vũ Kỳ thấy thái độ Tiểu Minh Ngốc thay đổi, khóe miệng cũng kéo lên, giờ phút này vết thương ở tay cũng chẳng còn đau nữa: “Chàng đừng lo lắng quá, chỉ là trầy xước nhẹ thôi.”
Thấy Tàn Thư cứng miệng, y giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phu-tuong-quan/3676434/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.