Sáng hôm sau.
Ánh ban mai bảng lảng rọi vào phòng, xuyên qua lớp màn che rủ xuống gương mặt Triệu Thiên Minh, bị tia nắng đánh thức y khế nheo mi mắt, rất lâu sau mới chậm rãi rời giường. Đưa mắt nhìn sang người bên cạnh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, y nén thở vào một hơi, không khỏi có chút thất vọng.
Để ý thấy trên trán Tàn Thư vương vài sợi tóc mỏng, Triệu Thiên Minh sợ đối phương không thoải mái, liền vươn tay vén gọn lại. Hiện tại đang là ban ngày, bình thường da Tàn Thư vốn đã trắng, giờ phút này lại càng thêm trắng, cả người giống như đang phát quang, cảm giác tồn tại vô cùng mờ nhạt, y như rằng tùy thời đều có thể đột ngột biến mất.
Nếu không phải cảm nhận được nhịp tim Tàn Thư đang đập bình ổn, Triệu Thiên Minh chắc hẳn đã nghĩ đây chỉ là một cái xác chết mà thôi. Đương lúc y đang nghĩ ngợi, cánh cửa bị lực bên ngoài đẩy vào, người xuất hiện không ai khác là tử hoàng tử Hồng Hiên quốc - Lữ Phiến Vân.
Đập vào mắt Lữ Phiến Vân là cảnh tượng Triệu Minh tướng quân chỉ mặc một lớp nội y mỏng ngồi trên giường, bàn tay vẫn còn đặt trên khuôn mặt xinh đẹp của Tàn Thư, thấy y bước vào đối phương vẫn bất động tại chỗ, không hề có ý định rút tay lại. Lữ Phiến Vân trong lòng buồn bực, nhưng lại không có tư cách lên tiếng, ai bảo y chỉ là bằng hữu của người kia, còn nam nhân trước mặt lại là phu quân chung chăn gối chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phu-tuong-quan/3623104/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.