Chương trước
Chương sau
Bên trong ngọa phòng, Lữ Phiến Vân cẩn trọng đem Tàn Thư đặt lên giường. Giờ phút này toàn thân hắn tràn ngập huyết tinh, hơi thở tỏa ra phi thường yếu ớt, e rằng chỉ cần chậm trễ chút nữa liền không giữ nổi một mạng.

Ngày thường Lữ Phiến Vân vốn nho nhã lễ độ, lúc này đây lại như biến thành kẻ khác, y hét lớn một tiếng, gọi người đem nước ấm tới, hạ nhân trong phủ không dám chậm trễ, lập tức nghe lệnh.

Chẳng biết qua bao lâu, Bạch Thanh Sương lần nữa đem chậu nước đã sớm biến thành màu đỏ giao cho nha hoàn, đổi thành một chậu khác mang vào. Nhìn Phiến Vân đại phu dịu dàng lau sạch vết máu trên thân thể tướng quân phu nhân, trong mắt hắn không khỏi dáy lên một tia nghi ngờ nho nhỏ. Thế nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến vấn đề đó, điều quan trọng nhất lúc này là tình trạng của người kia.

“Thư ca ca sẽ không sao chứ?" Bạch Thanh Sương lo lắng hỏi, nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng.

Lữ Phiến Vân không chút phản ứng, vẫn chuyên chú cứu chữa cho Tàn Thư, tuy trên gương mặt là sự lạnh nhạt mọi ngày, nhưng bàn tay mảnh khảnh của y lúc này lại không ngừng phát run, cảm giác sợ hãi len lỏi qua tâm trí, y rất sợ, sợ bản thân không thể mang được người trở về.

Chẳng biết từ bao giờ Lữ Phiến Vân lại nảy sinh thứ tình cảm trái với luân thường đạo lý này, hiểu rõ đối phương đã trở thành thê tử của người khác, lại ngăn không được muốn đoạt lấy. Ban đầu đồng ý chữa bệnh cho Triệu Thiên Minh, lý do duy nhất chính là trả lại món nợ ân tình cả hai đã cứu mạng y khi trước.

Nhưng qua thời gian dài tiếp xúc, y mới phát hiện ra Tàn Thư là một người rất đặc biệt. Nam nhân xinh đẹp đó giống như một sự tồn tại hi hữu giữa hai giới âm dương trên một mặt bát quái đồ, khiến người không phân rõ là chính hay tà. Đối phương có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với Triệu Thiên Minh, thậm chí là người ngoài như Bạch Thanh Sương và y, thế nhưng quay lưng lại, liền không chút ngần ngại trả thù những kẻ đã hại mình, kể cả là người thân ruột thịt.

NOVEL TOON

Lữ Phiến Vân cứ mải mê dõi theo hành động của Tàn Thư, dần dà bị nó cuốn vào, không còn cách nào để thoát ra. Lòng biết ơn ban đầu dần bị tha hóa, biến thành sự ích kỷ của một kẻ tầm thường, Lữ Phiến Vân ngày ngày âm thầm cầu nguyện cho Triệu Thiên Minh mau chóng bình phục, bởi y hiểu rõ, người kia khi quay về sẽ không bao giờ chấp nhận được Tàn Thư.

Không khí trong phòng ngày càng ảm đạm, chỉ còn âm thanh hít vào thở ra của bọn họ. Ba canh giờ sau, Lữ Phiến Vân rốt cuộc cũng đem thương tích trên người Tàn Thư xử lý xong, vết thương lớn nhỏ đều được băng bó kỹ lưỡng, lúc này Bạch Thanh Sương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.



Thân thể căng cứng từ đầu đến giờ dần thả lỏng, Lữ Phiến Vân thu dọn lại dụng cụ, xoay người nhấc chân đi ra ngoài: “Theo ta.

“À, vâng” Bạch Thanh Sương sực tỉnh, biết rõ người nọ là đang gọi mình, không nhiều lời liền lập tức đuổi theo.

Đợi khi thân ảnh cả hai hoàn toàn biến khỏi, người bên ngoài mới dám đẩy cửa đi vào. Hắc y nam tử chầm chậm bước về phía giường bệnh, vươn tay chạm nhẹ lên cánh mũi của người trên giường, hơi thở đã bình ổn trở lại. Trái tim đang treo lơ lửng của Triệu Thiên Minh cuối cùng cũng có thể buông xuống, y thở hất ra một hơi yên lòng, đang định quay người đi khỏi, lại nghe thấy tiếng thì thào của đối phương.

Triệu Thiên Minh đến gần, cố gắng nghe rõ hơn: “Ngươi muốn uống nước sao?”

Thì ra là đang khát nước... Y lập tức đi rót một bát nước mang tới.

Muốn dìu Tàn Thư ngồi dậy, nhưng tay Triệu Thiên Minh vừa chạm nhẹ, người nọ liền “rít” lên một tiếng, khẽ rên đau. Thấy vậy y liền hoảng loạn rút tay về, lúng túng không biết phải làm gì tiếp theo, sau bất đắc dĩ chỉ có thể để đối phương nằm một chỗ uống nước.Động tác trên tay Triệu Thiên Minh rất từ tốn, y chỉ dám cho Tàn Thư nhấp từng ngụm một, sợ đối phương không cẩn thận sẽ bị sặc. Bản thân y vốn là một tên mãng phu chính hiệu, năm tuổi đã bị phụ thân ném vào thao trường luyện tập, tám tuổi đã thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, mười hai tuổi đã theo cha lên chiến trường giết giặc. Có lẽ sự dịu dàng cả một đời Triệu Thiên Minh đều dành hết vào lúc này, y ân cần bón nước cho Tàn Thư, còn dùng khăn kĩ càng lau khô vết nước tràn ra từ khóe miệng.

Sau khi giúp Tàn Thư uống nước xong, Triệu Thiên Minh cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh giường. Ngắm nhìn gương mặt thiếu niên gần trong gang tấc, tuy không phải nhan sắc diễm lệ xuất chúng gì, chẳng hiểu sao y lại cảm thấy vô cùng đẹp mắt, có lẽ đây là cảm giác còn sót lại của tên ngốc kia đi.

Triệu Phong Quảng đã kể cho Triệu Thiên Minh nghe rất nhiều chuyện xảy ra trong thời gian bản thân bị biến thành kẻ ngốc, kể cả việc hoàng đế thú thứ tử nhà Hộ Bộ Thị Lang cho y làm chính thê. Dĩ nhiên y rất bất mãng, căn bản từ trước tới nay Triệu Thiên Minh chưa từng có ý định sẽ kết duyên cùng nam nhân, chứ đừng nói tới việc chính mình ngu ngu ngốc ngốc bị người tính kế, dù sao kẻ có tình cảm với Tàn Thư lúc đó là tên Tiểu Minh Ngốc, chứ không phải là y.

Mỗi khi nghĩ đến Triệu Thiên Minh chỉ cảm thấy toàn thân bực tức, ánh nhìn Tàn Thư liền không được tự nhiên. Vốn muốn đi khỏi đây, nhưng khi nhìn thấy người nọ vì đau mà nhíu chặt chân mày, y chỉ đành hậm hực ngồi xuống, chạm nhẹ vào tay đối phương, bắt đầu truyền nội lực vào cơ thể để giúp hắn giảm đau đớn.

Xem như ta thay tên ngốc kia trả nợ lần cuối vậy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.