Trong vòng một ngày, chuyện xấu hổ của Tàn gia đã tràn lan khắp kinh thành. Trước thượng triều, Tàn Viễn căng thẳng ngồi trên xe ngựa, đắn đo nên lựa lời gì để cầu tình hoàng đế, thế nhưng chờ đợi lão chỉ là một cuộn thánh chỉ lạnh lẽo.
***
Tửu điếm.
Nghe Tàn Thừa kể lại sự việc xảy ra trong phủ dạo gần đây, Nguyễn Vũ Kỳ hai mắt trợn to đầy kinh ngạc, hắn không ngờ mọi chuyện lại kịch tính đến vậy: “Hoàng đế chẳng những không nổi giận mà còn ban hôn cho Tàn Ngọc.”
Tàn Thừa “ừm” nhẹ.
Nguyễn Vũ Kỳ lặng người hồi lâu, bắt ép Tàn Ngọc thú lão bà bảy mươi tuổi làm chính thất, cái này chẳng phải trực tiếp muốn mạng người sao?
Hắn mải mê suy tư quên mất Triệu Thiên Minh ngồi kế bên, y nhìn một bàn thức ăn màu sắc sặc sỡ trước mặt, thèm nhỏ nước dãi, thê tử toàn gọi món y thích: “Thư Thư, ta muốn ăn.”
Âm thanh thánh thót vừa cất lên, ba hồn bảy vía của Nguyễn Vũ Kỳ cũng quay về, sực nhớ bản thân mang phu quân đến đây là để dùng bữa: “Chàng muốn ăn cái nào trước.”
Cặp mắt y linh hoạt đảo vòng tròn, đưa tay chỉ chỉ tới lui: “Muốn cái này, cái kia, cai kia kia nữa.”
Vừa gắp thức ăn cho manh manh, hắn vừa trêu: “Bụng chàng lớn thật đó nha.”
“Ta… ta không ăn nữa.” Bất ngờ Triệu Thiên Minh ỉu xìu như cọng bún, bỏ đũa xuống bàn.
“Ể?” Nguyễn Vũ Kỳ vô cùng sửng sốt, phu quân ngốc là một tay hắn chăm sóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phu-tuong-quan/3551254/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.