Những ngày tiếp theo Lữ Phiến Vân cứ đi đi về về giữa hai nơi, bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi. Mắt thấy sức khỏe bản thân ngày càng tệ, y nói với Tàn Thư muốn dọn vào phủ để thuận tiện cho việc chữa bệnh, chẳng nghi ngờ đối phương ngay lập tức đáp ứng.
“Không thành vấn đề a.” Nguyễn Vũ Kỳ không nghĩ nhiều liền đồng ý, tươi cười sai lão quản gia đi dọn dẹp phòng cho khách quý.
Lúc nghe được tin này, Triệu Phong Quảng đang dùng bữa liền phun hết cơm canh ra ngoài, thầm mắng huynh tẩu ngu ngốc, tự dẫn sói vào nhà mà không biết. Thế là ba ngày sau, hắn cũng lấy lý do muốn nhờ Phiến Vân trị bệnh mà mặt dày mày dạn dọn tới Đông Uyển, còn là căn phòng nằm ở sát vách.
Nguyễn Vũ Kỳ không định dạng nổi đây là tình huống gì, lúc đầu hắn chỉ có ý mời mẫu tử Bạch Thanh Sương vào ở cùng, xem như “lá lành đùm lá rách” đi. Sau này thêm một miệng ăn Phiến Vân cũng không thành vấn đề, dù gì đây cũng là đại phu chữa trị cho lang quân nhà mình, ai biết được giờ còn xuất hiện thêm một nhân vật Triệu Ù.
Mẹ nó! Nhà hắn chứ có phải cái khu tị nạn đâu cơ chứ!
Vốn muốn lên tiếng đuổi người, chợt nghe thấy tiếng cười khanh khách của manh manh, thấy y dường như rất vui vẻ tâm can hắn liền mềm nhũn: “Tướng công, sao lại cười dữ vậy?”
“Thật đông người.” Tướng quân ngốc nắm lấy tay thê tử nhà mình, hai mắt sáng rỡ: “Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phu-tuong-quan/3551251/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.