Lần thứ hai trở lại phủ Hộ Bộ Thị Lang, hôm nay không còn bóng dáng đám người xếp hàng chờ sẵn như hôm nọ. Theo hướng dẫn của lão quản Tàn gia, Nguyễn Vũ Kỳ cùng Triệu Thiên Minh một đường đi đến thư phòng, bên trong đã có người đợi từ trước.
Cánh cửa vừa mở ra, hắn nắm tay phu quân ngốc thong dong đi vào, cùng lúc cánh cửa phía sau liền đóng sầm lại.
“Thư Thư.” Triệu tướng quân tính tình nhút nhát, trước sự tĩnh lặng đến đáng sợ trong phòng, liền không chút mặt mũi núp phía sau lưng thê tử nhà mình: “Ta muốn về nhà.”
“Chàng đừng sợ, ta ở đây.” Nguyễn Vũ Kỳ một bên dỗ dành, một bên lia mắt tìm kiếm xung quanh, rất nhanh đã thấy thân ảnh Tàn Viễn lấp ló sau bức mành che. Ngại phí nhiều thời gian, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ông tìm ta có việc gì?”
Đối phương vẫn đứng đó, không đáp lời. Chẳng biết qua bao lâu, hắn cảm thấy không còn kiên nhẫn nữa định bụng rời đi, lúc này lão mới chịu lên tiếng.
“Thư Nhi.”
Sau tiếng gọi thân thương của Tàn Viễn, thân hình Nguyễn Vũ Kỳ chợt đông lại, hắn hướng ánh mắt ngờ vực về phía lão. Ông ta bị điên rồi sao? Hắn không tin một kẻ chưa từng nhớ đến sự tồn tại của đứa con trai này, lại có thể thản nhiên thốt ra cái tên gọi đường mật đến thế.
“Diễn cảnh thâm tình?” Hắn cười nhạt: “Có gì cứ nói thẳng, ta không thích vòng vo.”
Tàn Viễn thở ra một hơi dài, đúng là tuổi trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phu-tuong-quan/3551244/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.