Tống Ngạn nhìn thực đơn được đưa đến trước mặt, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tạ Thần Vũ liền ấn vào nút xác nhận gọi món, tắt màn hình cùng cậu nói chuyện phiếm, sau khi kết thúc một số đề tài, anh bắt đầu quan sát, đánh giá tổng quát về người trước mặt: Nhát gan sợ người lạ, tính cách hướng nội, cũng không biết liệu khi gặp người quen cậu có còn nhát như vậy hay không?
Cuối cùng anh cũng đi thẳng vào vấn đề chính: “Về hôn sự lần này, cậu có suy nghĩ như thế nào?”
Tống Ngạn nghĩ thầm, chuyện này mà cũng cần phải hỏi sao? Đương nhiên là tôi không muốn rồi.
Nhưng mấy năm nay ông ngoại luôn vì cậu mà dốc hết sức lực, chưa từng yên ổn quá một ngày, cậu không muốn ông ngoại lại nhọc lòng về chuyện của cậu, nên đành phải tiếp nhận chuyện này.
Cậu xoắn ngón tay: “Tôi……tôi đều nghe ông ngoại của tôi.”
Vậy nên bên tôi không được đâu, chỉ đành dựa vào phía bên anh thôi.
Cậu khẽ nhấp môi: “Còn……còn anh thì sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Tôi nghe theo ông nội của tôi.”
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ nói xong cũng trầm mặc một chút.
Hai người nghĩ thầm: Nói trắng ra là hôm nay tốn một phen lăn lộn cả ngày mà chả được gì.
Tạ Thần Vũ biết Tống Ngạn là người có tính cách nhẫn nhục chịu đựng, cho dù tiếp theo anh có làm gì thì cũng không có tác dụng, chỉ đành phải đổi một phương thức khác mà thôi.
Về phía Tống Ngạn, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy Tạ Thần Vũ lộ ra vẻ mặt bất mãn gì, cậu liền hiểu nếu không có chuyện gì xảy ra, có lẽ hôn sự này cứ thế mà sẽ được quyết định, vì thế đầu óc liền nhanh chóng nghĩ đến kế hoạch hai.
Lúc này “Cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Người phục vụ mang từng món ăn vào phòng, sau đó lại khép cửa lại rời đi.
Cách một bàn thức ăn thơm ngon nóng hổi, hai người đối diện nhìn nhau, vừa cầm vật dụng dùng bữa, vừa âm thầm điều chỉnh tính cách nhân vật mình đang sắm vai.
Tạ Thần Vũ vừa nhiệt tình vừa pha lẫn một chút cà lơ phất phơ, bắt đầu nói bóng nói gió cái nhìn của anh về hôn sự này với Tống Ngạn, đột nhiên anh phát hiện cậu nắm chặt cái ly trên tay, còn ra vẻ hít sâu một hơi, bèn dừng lại nhìn cậu.
Tống Ngạn lấy hết can đảm nhìn anh, sau đó lại sợ sệt cúi đầu xuống, tay dùng sức nắm chặt cái ly trên tay. Tạ Thần Vũ nhìn chằm chằm các đầu ngón tay của cậu đang dần trở nên trắng bệch, bèn đợi vài giây, sau đó chủ động hỏi: “Có phải cậu có chuyện gì đó muốn nói không?”
Tống Ngạn run lên, tỏ vẻ do dự: “Tôi cảm thấy anh là…… là một người tốt.”
Tạ Thần Vũ nghe vậy liền lên tinh thần, không chút do dự nhận lấy tấm thẻ người tốt này: “Đúng vậy, tôi là người tốt.”
“Vậy nên tôi không muốn giấu diếm anh,” Tống Ngạn lại hít một hơi, cuối cùng nói, “Thật…… thật ra tôi đã có người tôi thích rồi.”
Tạ Thần Vũ thầm nghĩ: Thật tốt quá!
Vốn tưởng rằng ván đã đóng thuyền, ai ngờ vẫn còn có thể xoay chuyển tình thế được, anh lập tức nhiệt tình an ủi: “Tôi hiểu mà, cậu yên tâm, tôi sẽ về nói chuyện hủy hôn với ông nội.”
Tống Ngạn thầm nghĩ, quả nhiên cậu ấm này cũng không muốn kết hôn, bèn tỏ vẻ cố gắng kìm nén nỗi uất ức: “Tôi và anh ấy có độ xứng đôi rất thấp, ông ngoại tôi thấy thế liền bảo tôi cắt đứt quan hệ và kết hôn với anh, anh có thể chủ….. chủ động từ hôn được không?”
Tạ Thần Vũ nghĩ ngợi hồi lâu, nói: “Khó.”
Cuộc hôn nhân này không giống như những gì mà người bên ngoài lẫn người nhà họ Tống suy đoán.
Thật ra nguồn cơn cớ sự là vì chữa bệnh.
Tống Ngạn mắc hội chứng thiếu hụt pheromone, người mắc bệnh này phân bố lượng pheromone vô cùng dị thường, thân thể khi tốt khi xấu. Bệnh nhẹ thì chỉ cần châm cứu vài hôm là được, nhưng nếu bệnh nặng gây tắc nghẽn các dây thần kinh căn cơ, không thể khống chế được lượng pheromone tiết ra, khi ấy cơ thể sẽ tiết hết pheromone dần dần trở nên suy nhược.
Tống Ngạn vừa hay đúng lúc mắc phải bệnh nặng luôn, nghe nói trong số các tinh hệ gần đây, chỉ có mười hai người mắc phải căn bệnh này.
Cũng may “Thiếu hụt pheromone” cũng là một đề tài nóng hổi, có rất nhiều chuyên gia về căn bệnh này, rất nhanh đã tìm được biện pháp giải quyết, đó là lấy pheromone của Alpha chế thành thuốc thử, sau đó tiêm vào tuyến thể của Omega.
Pheromone của Alpha có tác dụng rất lớn để trấn an Omega, chỉ cần liên tục tiêm hai ba năm, người bệnh sẽ dần dần khỏi hẳn. Thế nhưng vấn đề lớn ở đây đó là, độ xứng đôi của hai bên phải lớn hơn 80%.
Hệ thống Xứng đôi chỉ cần xét nghiệm ra 50% là đã đủ tư cách, muốn đạt đến 80% thì quả thật không dễ. Huống chi hệ thống chỉ phụ trách xét nghiệm khi cả hai bên đồng thời cung cấp pheromone, chứ không phụ trách tìm đối tượng giúp người ghép đôi. Hơn nữa đây cũng không phải là một nghĩa vụ công dân giống như hiến máu, nên đa số các Alpha đều chẳng bao giờ cung cấp pheromone của mình vào cơ sở dữ liệu của hệ thống, vì vậy căn bản là không thể tìm người thông qua hệ thống Xứng đôi.
Càng khó khăn chính là độ xứng đôi của cha mẹ Tống Ngạn rất cao, tuy cậu xui xẻo mắc bệnh, nhưng gien của cậu lại ưu tú dị thường. Gien càng ưu tú càng dị thì độ xứng đôi với người khác càng ít, giống như việc tìm kiếm một nhóm máu hiếm vậy.
Thế là từ lúc cậu mắc phải căn bệnh này, ông ngoại cậu là ông Tần liên tục tìm kiếm người phù hợp với cậu.
Mắt thấy cậu sắp 18 tuổi, sắp sửa bước vào giai đoạn phát bệnh nghiêm trọng, ông Tần liền sốt ruột mà lục tung hết những mối quan hệ mà ông có được, cầu xin bọn họ giúp đỡ cháu ông một phen, nhà họ Tạ chính là nhà đầu tiên.
Tuy năm đó giao tình giữa ông Tần và ông Tạ có hơi hời hợt, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng người, nên ông Tạ nghe xong liền thẳng thắn đáp ứng ngay, bắt đầu tìm kiếm từ dàn con cháu trong nhà.
Mặc dù kết quả mong muốn cuối cùng là chế thành loại thuốc thử có chứa pheromone của Alpha xứng đôi, nhưng đối với chuyện vô lý như “Tôi cứu em thì em phải lấy tôi” này, ông Tần cùng ông Tạ đều sẽ không làm. Thế nhưng trăm triệu lần cũng không ngờ được, thế mà độ xứng đôi lại lên đến 99%.
Nháy mắt con số cao đến đỉnh đầu này liền hung hăng chọc trúng dây thần kinh của hai ông già.
Sống đến tầm tuổi này có bao giờ hai ông già thấy được cặp đôi nào có độ xứng đôi lên đến 99% đâu, tất cả đều là biết được tin tức nhờ vào người khác truyền miệng, nên đây là lần đầu tiên hai ông nhìn thấy trên chính cháu trai nhà mình.
Ông Tạ bởi vì vấn đề người thừa kế mà bắt đầu lay động, còn ông Tần thì lại vì Tống Ngạn mà suy xét.
Sau khi tiêm thuốc thử vào, tuyến thể của Omega sẽ chứa pheromone của Alpha, muốn loại bỏ pheromone đó chỉ có hai cách: Một là tìm một Alpha có pheromone mạnh hơn để che phủ luôn pheromone cũ, hai là phải làm phẫu thuật cắt bỏ.
Nhưng với độ xứng đôi 99%, vô luận là biện pháp nào thì vẫn có thể khiến tuyến thể của Omega bị thương tổn, thậm chí còn thương tổn nhiều hơn gấp bội, ông Tần không đành lòng khiến Tống Ngạn phải đi đến bước này.
Độ xứng đôi 99%, nghĩa là trời sinh một đôi, ông tin nhất định bọn nhỏ có thể bồi dưỡng ra được tình cảm, nhưng trước hết vẫn là phải xếp hai đứa nhỏ vào chung một chỗ. Nói đến cũng khéo, năm đó mẹ của Tống Ngạn và mẹ của Tạ Thần Vũ là một đôi bạn thân, hai người cũng từng nhắc đến sau này sẽ kết thông gia, đây quả thật là một mối duyên định mệnh.
Vì thế tuy với hai tâm tư tính toán khác nhau, nhưng cả hai ông đều đồng lòng biến vấn đề “Cứu mạng” trở thành vấn đề “Liên hôn”.
Cho nên xét đến cùng cũng tại cái nồi 99% này……
Bên trong phòng khách sạn, hai vị hôn phu phu lại liếc nhìn nhau, đồng loạt nghĩ thầm, rốt cuộc vì sao mình lại có độ xứng đôi cao với người đang ngồi đối diện này vậy trời?
Tống Ngạn tiếp tục nắm chặt ly giả vờ u buồn, nghẹn ngào đi vào trọng điểm: “Tôi, tôi sẽ cắt đứt với anh ấy, nhưng cũng cần phải có thời gian để thích ứng……”
Vừa khéo kế hoạch thứ hai của Tạ Thần Vũ cũng là nhắm vào thời điểm sau khi kết hôn, anh ân cần nói: “Không sao, không cần phải cắt đứt, tôi ủng hộ thuyết luận tình cảm, độ xứng đôi cao không thể hiện được điều gì cả.”
Anh đề nghị, “Tôi biết cậu không muốn, thật ra tôi cũng là không trâu bắt chó đi cày. Nếu đã như vậy, vì để báo cáo kết quả cho người trong nhà, không bằng chúng ta lập ra một thỏa thuận đi?”
Tống Ngạn nói một mớ lời kia chủ yếu cũng là vì trải chăn cho cuộc sống sinh hoạt sau khi kết hôn này, cậu giả vờ nghi hoặc hỏi: “Thỏa thuận gì cơ?”
Tạ Thần Vũ nói: “Thỏa thuận kết hôn, chờ cậu khỏi bệnh rồi, chúng ta sẽ ly hôn.”
Nói xong anh liền nêu ra một số điều khoản, nhiệt tình thương lượng với Tống Ngạn.
Tống Ngạn dần dần lột lớp da “Sợ người lạ” xuống, dần dần tiến vào cuộc thảo luận.
Thỏa thuận này rồi lại đến thỏa thuận khác, rất nhanh đã đến thời điểm mấu chốt.
Tống Ngạn che gáy nói: “Nói trước, đây là diễn trò, nên tôi sẽ không, không cho anh cắn đâu.”
Sau khi hàn huyên một hồi, cậu liền thuận thế lột dần lớp da “Sợ người lạ” xuống, vì tránh để cái độ xứng đôi 99% chết tiệt kia xảy ra, cậu còn lập nên một phương án dự phòng: “Tôi chỉ muốn cho anh Cương Tử cắn mà thôi.”
Ồ, hóa ra người tên nhóc này thích gọi là anh Cương Tử, đúng là trời sinh một cặp.
*Cương Tử: nghĩa là người đàn ông đanh thép, xếp với một em nhút nhát -> nên anh công nghĩ là xứng đôi
Tạ Thần Vũ trấn an: “Cậu yên tâm, tôi không thích loại hình như cậu.”
Tống Ngạn nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
Khóe mắt cậu hồng hồng, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh, hệt như một con thỏ nhỏ.
Tạ Thần Vũ vừa muốn cười, đột nhiên cũng nhớ tới độ xứng đôi 99% chết tiệt kia, nếu người tốt như anh lo chuyện bao đồng nhiều sẽ khiến con thỏ này nảy sinh tình cảm không nỡ rời đi mất, vì thế liền linh hoạt uyển chuyển nói: “Tôi cũng nói thật cho cậu biết vậy, tôi cũng có người tôi thích rồi.”
Tống Ngạn nghĩ thầm, thế thì thật tốt, cậu thu cánh tay đang che gáy lại: “Thật không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đương nhiên là thật.”
Ánh mắt Tạ Thần Vũ bỗng dưng dịu dàng, “Tên của em ấy là Elizabeth Linda, là Omega đẹp nhất.”
Tống Ngạn cũng ra vẻ như đồng cảm, cậu thâm tình nói: “Tôi hiểu mà, anh Cương Tử của tôi cũng là Alpha mạnh nhất, đẹp nhất đó!”
Tạ Thần Vũ liền nhớ lại mấy câu chuyện tình của mấy anh em trong nhà, bắt đầu liệt kê hết lên trên người: “Elizabeth nhà tôi thích hoa, mỗi lần em ấy đứng ở trong biển hoa cười với tôi, tôi đều cảm thấy như mình đang được nhìn thấy một thiên sứ vậy. Tôi còn tự tay vẽ mấy bức tranh sơn dầu cho em ấy, sau này tôi còn muốn mở một buổi triển lãm về tranh của em ấy nữa.”
Tống Ngạn cảm thấy không thể thua như vậy được, cậu bắt đầu ngẫm lại một loạt các phim tình yêu thần tượng mà cậu đã xem, đoạn nói: “Anh Cương Tử của tôi là một người rất giỏi, rất nhiều người thích anh ấy, nhưng anh ấy chỉ đối xử tốt với một mình tôi thôi, thậm chí còn tốn công tận lực phụ đạo cho tôi nữa.”
“Elizabeth nhà tôi cũng đối xử với tôi tốt lắm,” Ánh mắt Tạ Thần Vũ đi vào nơi xa xăm, “Em ấy biết tôi bất đắc dĩ phải cưới cậu, nên cũng không oán trách tôi, nói rằng sẽ chờ tôi.”
Tống Ngạn cảm động đầy mặt, thiếu chút nữa đã khóc thút thít: “Thời điểm lúc tôi nói muốn cắt đứt với anh Cương Tử, anh Cương Tử cũng nói sẽ, sẽ mãi mãi luôn chờ tôi!”
Hai người thổi một hơi rắm cầu vồng về “Ánh trăng sáng” xong, bắt đầu mang vấn đề người yêu bỏ vào trong thỏa thuận, sau đó đồng loạt đặt bút ký tên, vô cùng hài lòng.
Tạ Thần Vũ phát hiện mỗi khi nhóc thỏ con này nhắc tới anh Cương Tử thì không còn thấy dáng vẻ sợ người lạ như lúc ban đầu nữa, mà là chủ động nêu lên suy nghĩ của chính mình, anh liền đưa ra kết luận, đúng là một tên bộ não tình yêu.
Sau khi Tống Ngạn nghe một hồi chuyện tình cảm hẹn hò cũng như chuyện tương lai sau này của Tạ Thần Vũ, cậu liền suy đoán, có lẽ cậu ấm này là một thanh niên thích văn vẻ.
Thế là thanh niên thích văn vẻ và thanh niên bộ não tình yêu vui vẻ ăn xong một bữa cơm, sau đó chuyện đầu tiên làm là, Tạ Thần Vũ tự mình đưa Tống Ngạn về nhà họ Tống.
Trưa hôm đó, Tống gia chủ vẫn đang ở trên công ty, trong nhà, một đôi mẹ con vẫn đang lơ mơ không biết kết quả khi Tống Ngạn và cậu ba nhà họ Tạ gặp nhau sẽ ra sao, nên cả hai vẫn chưa đi vào giấc ngủ.
Lúc này khi nghe ngoài cửa có tiếng xe bay vào, cả hai đều nhịn không được đi ra ngoài nhìn, ngay sau đó liền nhìn thấy được một đôi tổ hợp muôn hồng nghìn tía xuất hiện ở ngay trước mắt, thiếu chút nữa đã không giữ được biểu cảm ở trên gương mặt.
Sáng hôm nay, quý bà có việc phải đi ra ngoài một chuyến, thời điểm bà trở về thì Tống Ngạn đã đi rồi.
Vừa nhìn thấy một thân quần áo này của Tống Ngạn, bà liền biết đây chính là nét bút của con trai nhà bà rồi, bà nén cảm xúc muốn dạy dỗ đứa con trai lại, vẻ mặt tươi cười đi ra đón.
Tạ Thần Vũ cũng phối hợp thưa gửi với hai người họ, anh dịu dàng nhìn về phía Tống Ngạn: “Em có mệt không? Mau vào trong nghỉ ngơi đi, chờ em tỉnh dậy chúng ta sẽ trò chuyện tiếp.”
Tống Ngạn lí nhí “Dạ” một tiếng, đứng ở cửa không nhúc nhích.
Tạ Thần Vũ bật cười: “Đi đi, anh nhìn em vào nhà.”
Tống Ngạn cũng muốn diễn dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ, nhưng sau đó nghĩ lại thì không làm nữa, cuối cùng đành phải lưu luyến nhìn Tạ Thần Vũ, nghe lời bước vào nhà.
Tạ Thần Vũ lẳng lặng nhìn cậu, thẳng đến khi thân ảnh của cậu biến mất mới nhìn về phía hai mẹ con đang đứng bên cạnh, uyển chuyển từ chối lời mời vào nhà, lái xe chạy lấy người.
Nhất kiến chung tình, đây là thỏa thuận đầu tiên hôm nay hai người thảo luận ra, bởi vì câu nói này sẽ bảo vệ được “Ánh trăng sáng” trong lòng của hai người họ, đồng thời cũng dễ dàng báo cáo kết quả buổi gặp mặt cho người nhà hai bên.
Tạ Thần Vũ mới vừa về đến nhà đã bị ông nội gọi qua, bên trong phòng còn có hai thằng em đã theo dõi anh suốt cả buổi sáng ngày hôm nay.
Ông Tạ hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Tạ Thần Vũ không hề nghĩ ngợi nói: “Vô cùng tuyệt vời.”
Hai thiếu niên chứng kiến được kỳ tích xảy ra, liền hai mắt tỏa sáng nhìn anh, nghĩ thầm, quả nhiên là như thế!
Ông Tạ nửa tin nửa ngờ nhìn anh: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật ạ,” Tạ Thần Vũ cười với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, “Ngay từ lúc nhìn thấy em ấy, cháu đã quyết định chọn em ấy rồi.”
Thanh niên thích văn vẻ liền nhập vào người, “Đó là loại cảm giác khi nhìn thấy người ấy, xung quanh người ấy đều tỏa ra bảy sắc cầu vồng đó, ông nội, ông có hiểu không?”
Ông Tạ: “……”
Nói chuyện dư thừa, nhìn quần áo trên người cháu cũng đủ hiểu rồi, cháu thấy được màu nào khác mới là lạ đấy.
Ông trầm mặc nhìn một thân quần áo của cháu trai, thật sự không muốn hiểu chuyện tình của hai đứa này cho lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]