"Đúng lúc ta cũng có nợ muốn tính với ngươi."
Lấy lại tinh thần rồi nhìn về phía hoàng đế thì phát hiện hoàng đế đang nhìn Lãnh Tứ Hiền có một dung mạo ưu tú tuyệt đẹp như vậy, bây giờ hoàng đế rất là kinh ngạc. Thậm chí lúc hắn từ trên long ỷ đứng lên còn đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn Lãnh Tứ Hiền: "Giống, rất giống!"
"Phụ hoàng, giống ai?" Tống Đại Mãnh nghe vậy nên có chút tò mò hỏi.
Có thể là do nghe thấy câu hỏi của Tống Đại Mãnh mà lúc này hoàng đế mới phục hồi tinh thần lại. Ý thức được tình huống hiện tại của mình, bỗng nhiên hắn có chút xấu hổ rồi liền ngồi xuống nhưng mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm Lãnh Tứ Hiền, dù cho có giấu đi sự vui sướng đó cũng không giấu được, "Lãnh cô nương, ngươi là vị bằng hữu ở quê nhà của Đại Mãnh? Trẫm nghe nói trước đó vài ngày ngươi cũng đã đến Sở Kinh một chuyến, lần này lại phiền ngươi đi một chuyến nữa thật sự là vất vả cho ngươi rồi. Không biết từ nay về sau Lãnh cô nương có ý ở lại kinh thành này không, chẳng hạn như thích ở trong cung, cũng có thể ở, như thế nào?"
Hoàng đế vừa mới mở miệng thì lúc này đại điện lại yên tĩnh trở lại. Mặc dù vậy nhưng tuyệt đại đa số người ở đây đều nhìn Lãnh Tứ Hiền chằm chằm, không thể dời mắt được.
Hả?
Nghe những lời hoàng đế vừa nói Lãnh Tứ Hiền và Tống Đại Mãnh nhất thời liền hơi bức bối rồi. Đã nói Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phi-gia-dao-choc-gian-cao-lanh-tan-vuong/2976494/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.