Chương trước
Chương sau
Trầm Ngạo đi ra khỏi thư phòng với một tâm trạng rất là phẫn nộ và tức giận, nếu không có Lưu Vân ở đây thì hắn đã đi đến căn phòng kia đưa Tống Đại Mãnh đi cùng rồi. Nhưng Lưu Vân cứ luôn ở bên cạnh, không đưa hắn ra khỏi vương phủ thì hắn sẽ không chịu rời đi. Trong lòng hắn vừa tức vừa căm phẫn Nhàn Vương, khi thì nghiến răng nghiến lợi nghĩ nhất định phải nói cho hoàng thượng biết chân tướng thật sự, khi thì nghĩ làm cách muốn ở trước mặt mọi người vạch trần bộ mặt thật của Nhàn Vương.

Và có nên nói cho Tống Đại Mãnh biết hay không, nàng gả cho Vương gia người mà suốt ngày lúc nào cũng đeo mặt nạ da người giả.

Tất cả tất cả mỗi chuyện hắn nghĩ lại đều rất tức giận. Vì cái gì mà hắn không thể cùng với người mà mình yêu thương quang minh chính đại ở cùng một chỗ? Vì cái gì hắn chỉ là một ngự y? Vì cái gì mà một tên phế nhân kia lại tốt hơn xuất sắc hơn mình, dù cho ở một phương diện nào hắn đều thua Nhàn Vương. Chẳng lẽ thật sự là mạnh được yếu thua? Thân phận hèn mọn thì chỉ có thể ở dưới người khác.

Không, hắn không cam lòng!

Hắn khẩn trương, tay nắm chặt quả đấm rồi nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến những chuyện đó hắn tức giận đến nỗi mặt đỏ lên.

Nhất định phải vạch trần hắn!

Nhất định!!!

...

Hoàng cung, ngự thư phòng.

Trầm Ngạo đẩy cửa đi vào, hắn quyết định nhờ cậy hoàng thượng.

...

Tống Đại Mãnh bước xuống giường, nàng cũng không mặc áo khoác vào, cả người chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng rồi đi ra ngoài.

Nàng ngơ ngác đưa mắt lên nhìn tất cả mọi thứ đang ở trước mắt, vương phủ cổ kính, cùng với đó là một bầu trời màu xám, còn có... Ở nơi xa xa chính giữa là triều đình mà mình phải đi với Nhàn Vương.

Trong lòng nàng cực kì rối rắm.

Bây giờ nàng nên làm cái gì? Vừa nãy, Trầm Ngạo đã đến đây và cùng Nhàn Vương xảy ra chuyện gì, nàng phải giải thích sao với hắn đây?

Hình như toàn bộ vấn đề đều không tìm được đáp án, nhưng mà bên trong tối tăm mờ hồ, đáp án cứ như ẩn như hiện.

Nàng cúi đầu, mi mắt cũng cụp xuống theo luôn, và trong lòng hình như cũng đã biết mình nên làm như thế nào.

"Vương phi, nàng dậy rồi. Sao lại không nghỉ thêm chút nữa?" Rất nhanh Nhàn Vương cũng đã đến, nàng nâng mắt lên, rồi nở một nụ cười nhàn nhạt với Nhàn Vương, "Uhm, ta dậy rồi, ở trong phòng quá ngột ngạt, nếu cứ ở trong phòng hoài có phần không thoải mái."

Nàng hơi liếc mắt nhìn đến chiếc xe lăn lúc đó Lưu Vân đã đẩy, nàng hơi ngẩn ra. Rõ ràng lúc nàng đã nhìn thấy, lúc Lưu Vân nhìn về phía nàng, nàng bắt gặp một tia khó chịu.

"Ra ngoài một chút cũng được." Lúc này, xe cũng đã lăn đến trước mặt nàng.

Nhàn Vương khẽ nâng cằm lên, rồi phân phó cho Lưu Vân đang đứng ở phía sau, "Lưu Vân, ngươi đi vào trong phòng lấy thêm áo khoác cho Vương phi mặc vào đi."

Lưu Vân hơi liếc mắt nhìn Tống Đại Mãnh, mặc dù hắn không muốn đi, nhưng vẫn phải đi lấy. Hắn lấy một bộ cẩm bảo màu lam của Nhàn Vương rồi nhét vào trên tay nàng sau đó xoay người cáo lui.

Ban ngày ban mặt, Nhàn Vương cũng không tiện đứng lên để đi vào trong lấy áo cho nàng khoác lên thêm, đành phải ngồi ở trên xe lăn nói: "Đại Mãnh, nàng đi với bổn vương một chút đi."

"Ừ."

Nàng cũng không để sự không vui của Lưu Vân vào trong mắt, nàng tùy tiện cầm áo khoác lên người, sau đó nàng liền đi đến phía sau Nhàn Vương phụ trách việc đẩy xe lăn. Tuy nhiên trong lòng nàng đang nghĩ đến Trầm Ngạo, nhưng mà lúc thấy Nhàn Vương nàng cũng không có bài xích hắn.

Thậm chí nhớ tới lúc nãy hắn ở trong phòng hôn nàng hai cái liên tiếp, nàng cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.

"Đại Mãnh."

Tới hòn non bộ nàng dừng lại. Mà lúc này hắn cũng đã mở miệng.

Có thể là vừa rồi hai người hơi bối rối nên không nói cái gì, một đường đi đều rất yên tĩnh. Cho tới bây giờ, mới có người nói trước.

"Hả?"

Tống Đại Mãnh lên tiếng trả lời, sau đó ngồi lên một cái ghế đá.

"Nàng còn nhớ rõ lúc ở trong cung ai đã cứu nàng không?" Hắn nhìn nàng rồi nhẹ giọng hỏi, "Người đó nói là bằng hữu đồng hương của nàng, là vậy sao?

Hả?

Tống Đại Mãnh giật mình, nàng nhớ lại, rồi nghĩ đến lúc ấy người cứu nàng khỏi nguy nan là Tứ Hiền. Nhưng lúc nàng tỉnh lại Tứ Hiền không có ở đó nữa cũng không biết hắn đã đi đâu.

"Ừ, đúng là như vậy." Đối diện với ánh mắt chời đợi của Nhàn Vương, nàng đành phải gật đầu nói, "Hắn tên là Lãnh Tứ Hiền, đúng là bằng hữu của ta, sao vậy?"

"Mấy ngày nữa là thọ yến của phụ hoàng, phụ hoàng nói là ngày đó nàng phải đưa vị bằng hữu đó đến cho người gặp mặt."

"Cái gì?" Tống Đại Mãnh mở to hai mắt, nàng còn không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.

"Vị Lãnh công tử đó sau khi đưa ng trở về phủ thì liền đi, phụ hoàng tìm không thấy hắn, nên muốn Bổn vương nói với nàng trước một tiếng." Lúc nói những lời này, Nhàn Vương có chút mất tự nhiên nên liếc qua chỗ khác, "Cho nên, nàng nhớ rõ phải dẫn hắn tới đây. Trước mắt không phải đúng lúc bị phụ hoàng hỏi mấy đêm nàng không về phủ ngủ sao, ngày đó nói dối, lần này phải dựa vào nàng rồi. Huống chi, tên Lãnh công tử kia đúng là bằng hữu ở quê nhà của nàng, rất tốt."

"Không phải đâu?" Tống Đại Mãnh nhất thời kích động. Bây giờ Lãnh Tứ Hiền ở đâu nàng cũng không biết, phải đi đâu mời hắn đến chứ?

Nhưng mà lời Nhàn Vương cũng không phải là không có lý, ở trước mặt hoàng đế, vẫn nên cẩn thận hơn. Trước mắt nàng vốn là đang cực kì rối rắm trong việc đi đâu tìm cái gì gọi là "bằng hữu ở quê nhà tới", không nghĩ tới lúc này đúng lúc có thể để cho Lãnh Tứ Hiên đảm nhiệm trọng trách này.

Nhưng mà hình như nàng có cảm giác gì đó là lạ?

Nói đến Lãnh Tứ Hiền, thì Nhàn Vương lo cái gì, lại vội vàng nói Lãnh Tứ Hiền ra, rốt cuộc là hắn đang nghĩ gì?

Tống Đại Mãnh nhìn hắn với một đôi mắt bán tín bán nghi, nàng cảm giác được có gì đó kỳ lạ!

Nhưng nhìn bộ dạng không chịu thua của Nhàn Vương, nàng nhìn hắn, lại thấy hắn nhìn đi chỗ khác. Nhìn dáng vẻ có tật giật mình của hắn, giống như có chuyện gì đó khó hiểu.

Thôi! Quan tâm hắn khó hiểu hay không khó hiểu làm gì chứ, vẫn nên nghĩ đi đâu để tìm Lãnh Tứ Hiền.

Thọ yến của hoàng đế chắc phải long trọng lắm. Thật không biết nếu lúc đó tên yêu nghiệt Lãnh Tứ Hiền kia xuất hiện thì quang cảnh ở đó sẽ có tình huống gì.

...

Chuyện phệ tâm tán cho qua đi, Nhàn Vương phủ cũng đã khôi phục lại sự yên lặng, hậu viện hoàng cung cũng anh bình hơn trước. Cũng bởi vì dùng phệ tâm tán ép buộc vương phi, nên hoàng đế đày hoàng hậu vào trong lãnh cung để cho bà ta ở trong đó suy nghĩ ít nhất một tháng mới được thả ra.

Thời gian này nàng được yên tĩnh và thoải mái hơn nhiều.

Tuy nhiên chuyện chính sự, Tống Đại Mãnh cũng không dám quên.

Nàng thường xuyên đi vào phòng bếp và những chỗ lân cận để xem xét, nhìn xem có bóng dáng Lãnh Tứ Hiền ở đó không. Nhưng mà mấy ngày trôi qua, ngoại trừ nàng ra còn có một số nha hoàn hạ nhân làm việc thì đến ngay cả cọng lông của Lãnh Tứ Hiền nàng cũng không thấy, mấy lần nàng đến đều thất vọng trở về.

Mà Nhàn Vương thật sự rất kì lạ, lúc hắn nói đến người bằng hữu ở quê nhà kia với nàng, hắn cũng không có gấp gáp kêu nàng đưa đến để hắn nhìn một cái trước. Nhìn hắn không để tâm như vậy trong lòng nàng cũng có chút mất mác nhưng nàng không rõ nó là vì cái gì, mỗi lần thấy hắn trong lòng nàng liền ấm áp. Có một cảm giác hết sức an toàn nàng cũng không cần lo lắng bị người khác lợi dụng để uy hiếp người khác nữa, tất nhiên cả chuyện hắn có khả năng đi lại, nàng cũng không hỏi hay nhắc tới trước mặt bất kì ai, nàng biết đây là bí mật của hắn.

Mắt thấy đã đến thọ yến của hoàng đế, hôm nay đúng lúc ăn bữa trưa xong, Nhàn Vương chỉ nói với nàng vài câu rồi liền đi vào trong cung gặp hoàng đế. Một mình nàng ở trong vương phủ đi đi lại lại, bất tri bất giác lại đi tới phòng bếp.

Tại phòng bếp, lúc này cũng không có một bóng người. Phòng bếp to như vậy, cũng chỉ có một mình nàng, trong lòng nàng hiện tại có ột cảm giác rất là kỳ quái khó hiểu, không phải ngày hôm qua hôm kia trong đây có rất nhiều người sao, sao bây giờ lại không có ai vậy?

Mặc kệ, dù sao nàng đến đây chỉ là để có thể tìm thấy Lãnh Tứ Hiền hay không. Dù có phải chó ngáp phải ruồi cũng được, nói không chừng có thể nhìn thấy hắn...

Nhưng nàng chỉ dự đoán như vậy, nàng ngồi ở trong phòng bếp một lúc, chờ mòn chờ mỏi vẫn không có nhìn thấy Lãnh Tứ Hiền xuất hiện. Hết than rồi lại thở, nàng nghĩ thầm không biết tên đó đi tiêu dao tự tại ở nơi nào rồi, thì làm sao lại thường xuyên mạo hiểm chạy đến Nhàn Vương phủ? Sau đó nàng ủ rũ đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, nhưng mà khi nàng còn chưa bước chân ra khỏi cửa đột nhiên trước mắt là một màu trắng toát, cả người bất chợt đụng vào một bức tường màu trắng, lúc phản ứng lại kịp nàng chợt ngẩng đầu lên thì thấy người mà nàng đã tìm rất nhiều ngày qua...

"Tứ Hiền!"

Nhìn thấy khuôn mặt của Tứ Hiền lòng của nàng của nàng như nước sôi trào lên. "Tiểu Đại Mãnh, nàng nhớ ta." Tứ Hiền vươn tay giữ chặt lấy bả vai nàng, ôm nàng đi thẳng đến bên cạnh bàn rồi mới thả ra, một đôi mắt mê hoặc lại sâu thẳm tràn đầy nhu tình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Đại Mãnh không nhịn được đỏ lên, nàng lùi về sau hai bước nói: "Yêu nghiệt, ai nhớ ngươi chứ?"

"Vậy sao?" Tứ Hiền cúi đầu xuống, một mùi hương đặc biệt của cơ thể hắn xông vào mũi của nàng, nàng muốn chạy trốn, nhưng lại bị hắn lấy tay giữ chặt vai nàng lại, "Không biết mấy ngày qua ai tới nơi này mỗi ngày, còn nói không nhớ ta, thât sự là không ngoan."

"Này, ngươi định làm gì."

Mắt thấy cánh môi mỏng đang hướng đến mình, nàng chợt hoảng sợ. Bộ dáng hắn như vậy, người nào sẽ chống cự được sự quyến rũ của hắn? Trời ạ, người này rõ là...

"Làm gì? Tìm nàng tính sổ." Thấy nàng phản ứng như vậy, lúc này Tứ Hiền mới buông nàng ra rồi đi tới một cái ghế khác ngồi xuống, hắn hơi nâng cằm lên, rồi nhìn nàng với một vẻ mặt khinh bỉ nói, "Ngày đó ở trong cung, bản công tử liều chết cứu người nào đó, kết quả người nào đó làm như thế nào? Hoàng thượng tới liền giả chết, nàng làm như vậy có phải là quá có lỗi với tình bạn thắm thiết của chúng ta hay không? Hả?"

Thì ra là vì chuyện này mới đến đây.

"Thực xin lỗi đều là ta sai, nhưng mà lúc đó ta cũng không có cách nào." Nghĩ đến chuyện đó, nàng liền không nhịn được cười lên. Quả thật chuyện đó là nàng không đúng, nhìn vẻ mặt ủy khuất của hắn, nàng liền tiến đến rồi cố gắng nói mấy lời xin lỗi, "Biết đại nhân không tính toán với mỹ nhân, cũng sẽ không so đo với một nữ nhân yếu đuối chứ?"

"Ta mới là mỹ nhân có được hay không?" Lãnh Tứ Hiền đảo mắt nói, "Thấy ngươi nhận sai như vậy, ta liền tha thứ cho nàng. Nhưng mà, lần sau không được lấy cớ này nữa..."

"Được, được, lần sau không được lấy cớ này nữa, lần sau sẽ không làm như vậy nữa." Tống Đại Mãnh cúi đầu khom lưng, rồi nở một khuôn mặt tươi cười lên.

Nhìn ba ngàn sợi tóc đen mà mềm mại như vậy trong lòng nàng rất là ngưỡng mộ. Tóc đẹp như vậy, lại là nam nhân, quả thật là tuyệt thế vưu vật thiên hạ hiếm có!

"Đừng nhìn, nước miếng chảy ra hết rồi kìa, nhớ ta thì nói thẳng đi." Nhìn bộ dáng hồng tâm mắt mạo của nàng như vậy Lãnh Tứ Hiền liền lấy tay vỗ vỗ lưng nàng, "Nói, nàng vội vàng tìm ta như vậy, thật sự là vì nhớ ta? Không có chuyện gì khác sao?"

"Đương nhiên... Là có chuyện khác rồi." Nghĩ đến chính sự, nàng liền đổi thái độ, nàng vội xoay người ngồi đối diện với hắn. Đang định nói tiếp thì đã thấy hắn đứng lên, vẻ mặt không hờn giận, "Lại có thể không nhớ ta, ta liền đi."

"Đừng đi, ai nói không nhớ ngươi hả?" Nàng liền đứng dậy kéo hắn lại, nói những lời hay từ bài này đến bài khác, "Ta thật sự nhớ ngươi muốn chết, lúc ăn cơm cũng nhớ ngươi, đi ngủ cũng nhớ ngươi, đến cả đi nhà vệ sinh cũng nhịn không được mà nhớ ngươi."

"Thật?"

"Thật!"

"Gạt người là chó?"

"Gạt người là chó!"

Lúc này Lãnh Tứ Hiền mới ngồi xuống lại, "Vậy được rồi, thấy nàng nhớ ta như vậy, ta sẽ không đi nữa. Nói đi, ngoại trừ nhớ ta ra, còn có chuyện gì quan trọng khác?"

"Là như vầy..." Thấy thế Tống Đại Mãnh cũng ngồi xuống, nàng nói chuyện hoàng đế muốn gặp hắn nói cho hắn biết đương nhiên trong đó nàng cũng thêm mắm thêm muối vào rồi, "Tóm lại là hoàng thượng muốn gặp ngươi, ngày mai là thọ yến của hoàng thượng, ngươi có thể đi tham gia cùng ta không? Chỉ cần mặt mày rạng rỡ là được."

Không ngờ Lãnh Tứ Hiền vô cùng tự kỷ lắc đầu: "Nhưng mà ta xinh đẹp như vậy, sẽ có những náo động không cần thiết. Vẫn là không nên đi? Ta là người dân hiền lành, trong lòng cũng chỉ có nàng, sắc đẹp của ta cũng chỉ để cho nàng thưởng thức, nàng hào phóng như vậy, nhưng cũng đừng cho người ta thấy vẻ đẹp chỉ thuộc về nàng nha, nàng nói có đúng không?"

Cơm đêm qua ở trong bụng ta đều muốn nôn ra rồi!

"Đúng đúng đúng, nhưng hiện tại ta gặp vấn đề khó giải quyết." Cả người nàng chịu không được nổi cả da gà, tiếp túc các loại làm nũng với Lãnh Tứ Hiền, "Xin ngươi, ngươi giúp ta một chút thôi! Hoàng thượng muốn gặp bằng hữu quê nhà của ta, ta biết đi đâu tìm, ta liền nhớ đến ngươi, huống chi ngày đó hoàng thượng cũng đã nhìn thấy ngươi, xin người đó!"

"Haizz." Nhìn bộ dáng tội nghiệp của nàng, Lãnh Tứ Hiền liền giả bộ bất đắc dĩ, "Nhìn nàng chân thành như vậy, ta sẽ cố gắng đáp ứng nàng."

Thấy cuối cùng hắn cũng đã đồng ý, tảng đá trong lòng nàng cũng đã rơi xuống. Trên mặt nàng cười vui vẻ, nhưng ở trong lòng nàng lại nghiến răng nghiến lợi mắng Lãnh Tứ Hiền, qua thọ yến của hoàng thượng lão nương sẽ cho ngươi một cước!

"Tốt gì chứ?" Tứ Hiền liếc mắt nhìn nàng rồi nói, "Ta giúp nàng là có điều kiện, nàng đừng tưởng rằng trên trời có thể rơi xuống một cái bánh nhân thịt."

"Điều kiện gì?" Tống Đại Mãnh lập tức dựng lỗ tai lên.

Nếu hắn đưa ra điều kiện quá đáng, nàng không bảo đảm sẽ đánh hắn chết! Nhưng mà nghĩ lại, vẫn là phải nhịn đến qua thọ yến của hoàng thượng.

"Bây giờ không thể nói cho nàng biết." Lúc này hắn đột nhiên đứng dậy, "Được, ta đi đây. Đợi lát nữa Vương gia nhìn thấy không chừng sẽ cho ta lựa chọn 100 kiểu chết. Ta cũng không muốn như nàng thiếu chút nữa bị biến thành người lợn, ta đi đây không cần tiễn ta, sáng sớm mai ta sẽ đến tìm nàng."

"Được, ngươi đi thong thả, không tiễn."

Nàng cười hề hề nhìn theo hắn đến lúc hắn rời khỏi, đợi cho không thấy hắn nữa, nàng mới thay đổi lại bộ mặt. Tên Tứ Hiền thối tha, nếu Nhàn Vương không cho hắn lựa chọn 100 kiểu chết nàng cũng sẽ cho hắn!

Lãnh Tứ Hiền đi được một lúc, thì Nhàn Vương tiến cung đã trở về.

Nhìn thấy Nhàn Vương nàng lập tức đi đến chỗ hắn nói cho hắn biết một tin tức tốt. Nhàn vương cũng chỉ trả lời một chữ "A...", lúc ấy chỉ nhẹ nhàng cười cười để cho nàng có cảm giác có chút kỳ lạ.

Nàng cảm giác được có chỗ là lạ nhưng không thể nào nói được.

Nhưng mà ít nhất Lãnh Tứ Hiền đã đồng ý sẽ giúp nàng.

Trên giường, nàng nhắm mắt lại, lúc lày Nhàn Vương đã tắt đèn đi tới rồi nằm xuống bên cạnh ôm nàng.

"Ngày mai là thọ yến của phụ hoàng, vương phi."

"Ừm, đúng vậy."

"Có một chuyện quan trọng, bổn vương sẽ chiêu cáo thiên hạ vào ngày mai."

"Chuyện quan trọng gì?"

"Mai nàng sẽ biết rõ."

"..."

Ngày mai, rốt cuộc Nhàn Vương có chuyện gì quan trọng?

Nàng không biết, nhưng mà nàng biết ngày mai nhất định sẽ có điều thú vị.

Bởi vì có...

Lãnh Tứ Hiền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.