Không nghĩ tới nàng lại ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì trong phòng không có một bóng người.
Từ trên giường Tống Đại Mãnh ngồi dậy rồi hướng về giường tìm kiếm gì đó, thì nàng phát hiện bản gốc được đào ra lúc nãy một lần nữa lại được lấp vào. Lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, hai chữ hỷ màu đỏ quen thuộc, một hộp đàn hương quen thuộc, một chăn gấm quen thuộc, còn có mảnh vải tơ lụa được cuốn lên vừa cổ kính vừa trang hoàng vừa quen thuộc...
Trở về...
Tống Đại Mãnh xoa xoa cái trán của mình, nghĩ tới mấy ngày nay mình đã làm ra chuyện sai lầm trong lòng nàng có chút hối hận không thôi. Nàng biết, bây giờ nàng được giữ lại ở Nhàn vương phủ, nếu như Nhàn Vương không còn, sợ là mạng của nàng cũng đã mất.
Nàng cũng biết nếu như lúc đó Tứ Hiền không tới thì hai tay của nàng đã sớm rời khỏi cơ thể mình rồi.
Vừa nghĩ tới lúc lưỡi dao mổ được mài sáng bóng kia đang định chặt đi hai tay của nàng, nàng nghĩ lại mà sợ đến run cả người, nàng mệt mỏi nhắm mắt nhớ lại và vô cùng sợ hãi.
Nếu như lúc đó Tứ Hiền không chạy tới, sợ là nàng đã...
Lúc này, cửa phòng "ken két" một tiếng, được người khác mở ra. Trong lòng Tống Đại Mãnh cả kinh, nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lưu Vân đang đẩy Nhàn Vương đi vào, nhất thời nàng phản xạ theo điều kiện cầm chặt lấy cái chăn, rồi núp mình vào bên trong, không dám nhìn nữa.
"Vương gia, thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phi-gia-dao-choc-gian-cao-lanh-tan-vuong/2976486/chuong-76-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.