Chương trước
Chương sau
Vương phi?

Là người?

Trong lúc đó, mắt hai người liền đối diện với nhau, cả hai người đều ngơ ngác ra. Trong con mắt của mỗi người ai cũng đều giật một cái.

Tống Đại Mãnh đang cố lục lọi tìm kiếm nhớ lại, nhớ tới tiểu cung nữ đang ở trước mặt kia, hóa ra là mình đã gặp tiểu cung nữ này lúc mình mới bắt đầu đi tìm Thần Y Cư, hiện tại trong lòng nàng rất là kinh ngạc. Nàng đột nhiên nghĩ tới, lần đầu nàng gặp tiểu cung nữ này, nàng ấy đã từng nói đi Thái Y viện lấy cho Hoàng Hậu một cái gì đó. Hóa ra, nàng ấy là người bên cạnh Hoàng Hậu.

Mà lúc này đây nàng cũng phát hiện, mình đang ở dưới tầng hầm của Y Hà điện.

"Vương, vương..." Có thể tiểu cung nữ Tử Dao đó không biết lại có thể gặp Tống Đại Mãnh ở đây, miệng cứ úp úp mở mở, còn chưa nói ra được vài chữ thì phía dưới liền truyền đến tiếng kêu nặng nề của Hoàng Hậu, "Tân vương phi, lần này tốt nhất ngươi nên nghe lời của bổn cung. Bằng không, sau này chính ngươi sẽ hại chết Trầm ngự y."

Tống Đại Mãnh đột nhiên dừng lại rồi lạnh nhạt nói: "Không cần bà phải nhắc rõ như vậy."

Dứt lời, nàng liền cất bước rời đi. Vì cố gắng bước nhanh mà xương bánh chè của nàng chợt đau xót, run lên bần bật, xuýt chút nữa thì ngã xuống. Cũng may, có tiểu cung nữ đó đỡ lấy nàng nên mới không ngã xuống.

"Vương phi, trên người người..." Xem dáng vẻ Tống Đại Mãnh bước đi khập khễnh như vậy, Tử Dao có chút do dự mở miệng. Lúc này Hoàng Hậu và Ngụy Tuyết Oánh cũng được Tâm Phúc dìu đi dưới tầng hầm lên, Tử Dao liền vội vàng cúi đầu, rồi lại nghe Hoàng Hậu dặn dò, "Tử Dao."

"Hoàng, hoàng hậu nương nương." Nghe vậy, Tử Dao liền hành lễ.

Lúc này, Tống Đại Mãnh đã đi ra khỏi Ỷ Hà Điện. Tử Dao đang ở Ỷ Hà điện, lòng cũng đã theo Tống Đại Mãnh đi xa. Tử Dao rất lo lắng, cả người tân vương phi đều đã bị thương, lại từ trong tầng hầm của Ỷ Hà điện đi ra, chẳng lẽ, đây là do hoàng hậu gây ra?

"Đi dặn dò thái y, sắc cho bổn cung phương phuốc mới bào chế hôm qua lại đây." Hoàng Hậu giơ tay sờ sờ tóc, đột nhiên thở dài một tiếng, "Hey, ta đã già rồi, tóc cũng không giống như hồi còn trẻ nữa..."

Tử Dao liền nói: "Vâng, nô tỳ đi làm ngay." 

Mới đi được vài bước, đột nhiên hoàng hậu nhớ tới một việc gì đó liền gọi Tử Dao lại: "Chờ một chút."

"Hoàng hậu nương nương, còn có chuyện gì cần nô tỳ đi làm." Trong lòng Tử Dao căng thẳng, vội xoay người lại, thì nghe hoàng hậu nói tiếp: "Nhớ thêm một chút đường, thuốc hôm qua hơi đắng." rốt cuộc thì lòng của Tử Dao cũng đã được nhẹ nhàng buông thỏng xuống.  

Tử Dao đi ra Ỷ Hà điện, trên đường đi đến Thái y viện thì lòng Tử Dao hết sức bất an. Đến lúc mình đến Thái y viện rồi, nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy của Tống Đại Mãnh, chỉ cần cử động một cái thì toàn thân đau đến chết rồi, trong Tử Dao không chịu được cuối cùng cũng quay đầu lại đi đến Thần Y cư.

Thấy Trầm Ngự Y và Ngụy Lạc Xuyến, nàng thấy không thể chờ đợi được nữa liền nói với bọn họ: "Trầm, Trầm ngự y, vừa nãy nô tỳ từ Ỷ Hà điện đi ra thấy Tân vương phi." Nàng nghĩ tân vương phi và Trầm ngự nhất định có quan hệ với nhau không sai, mà lại nghe thấy hoàng hậu nói câu Trầm ngự y, bởi vì vậy mà nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định mạo hiểm đi tới đây.

Cái gì? Phản ứng đầu tiên của hắn chính là rất căng thẳng. Hắn đã ở hoàng cung bao nhiêu năm như vậy cũng đã biết rõ hoàng hậu không phải là người tốt lành gì. Hai ngày nay không thấy Tống Đại Mãnh lại, trong lòng hắn rất lo lắng, hắn gấp đến độ mày đã nhíu lại thật chặt, liền đánh gãy lời nói, 

"Hiện giờ vương phi thế nào rồi? Sao lại ở Ỷ Hà điện?"

Bên này, Ngụy Lạc Xuyến còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe cô cô nói đi mời Mãnh tỷ tỷ tới Ỷ Hà điện, nàng vui mừng nói: "Oa, Mãnh tỷ tỷ đi tới chỗ cô cô sao? Chẳng trách hai ngày nay không thấy tỷ lại đây."

"Cô nương,Trầm ngự y, nô tỳ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc nô tỳ đi thì thấy tân vương phi đi từ Ỷ Hà điện ra trên người còn bị thương." Tử Dao nói trong trạng thái rất là hoang mang, "Lúc thấy tân vương phi, nô tỳ còn nghe thấy Hoàng Hậu nương nương nói cái gì tân vương phi phải ngoan ngoãn nghe lời của Hoàng Hậu, bằng không ngày sau Trầm ngự y chết là do chính tân vương phi hại chết..."

Sao lại như vậy? Trầm Ngạo nhất thời mở to mắt hắn cũng không thể tin nổi. Hắn nghĩ tới dáng vẻ cả người bị thương của Tống Đại Mãnh thì trong lòng hắn rất gấp. Ngụy Lạc Xuyến đứng ở bên cạnh nghe vậy liền vội lắc đầu bác bỏ lời Tử Dao, "Sao cô nương lại biết? Hôm qua đại tỷ còn đang muốn mời Mãnh tỷ tỷ về nhà làm khách. Cô cô sẽ không làm như vậy đâu."

"Cái gì sẽ không, nô tỳ tận mắt nhìn thấy, tân vương phi đi khập khễnh, mỗi bước đi đều rất khó khăn." Tử Dao sốt ruột lên, nghĩ việc Hoàng Hậu đã dặn dò mình, nếu để muộn sẽ bị Hoàng Hậu trừng phạt, nàng liền vội vã xin phép đi trước, "Nô tỳ còn có chuyện quan trọng nên đi trước, Trầm ngự y, tân vương phi là người tốt, người nhất định phải cứu nàng ấy."

Tử Dao đi rồi, ở một bên Trầm Ngạo đấm một đấm vào trên cửa, "Đáng chết! Sao Đại Mãnh lại như vậy..." Hoàng Hậu là loại người gì mà còn trêu chọc, bây giờ nên làm thế nào cho phải?

"Ngạo ca ca, sao cô cô lại làm vậy với Mãnh tỷ tỷ, rõ ràng đại tỷ không có nói như vậy." Lúc này Ngụy Lạc Xuyến cũng lo lắng lên, "Sao lại như vậy chứ..."

"Lạc Xuyến, muội ở đây tức giận đi, ta đi Ỷ Hà điện một chuyến." Trầm Ngạo ngẩng đầu lên, tức giận rồi liền đi ra ngoài. Thấy thế, Ngụy Lạc Xuyến cũng vội đi theo: "Ngao ca ca, Lạc Xuyến cũng muốn đi."

Bên trong Ỷ Hà điện, Hoàng Hậu đang ngồi thản nhiên tự đắc uống trà ngon và chuẩn bị dùng bữa.

Có lẽ bà cũng không nghĩ tới Trầm ngự y lại tức giận tá hỏa chạy tới đây, mà đến đây cùng hắn còn có chất nữ Ngụy Lạc Xuyến.

Thần tham kiến Hoàng Hậu nương nương, tham kiến Thái tử phi.

Trong lòng Trầm Ngạo hơi kìm nén cơn tức giận của mình xuống, có thể do đối phương là Hoàng Hậu nên gây trở ngại, cho nên việc trước tiên là phải nhịn xuống. Cứ bình thường hành lễ, mắt hắn nhìn hai người kia giống như kẻ thù vậy. Mà Ngụy Lạc Xuyến lại không như vậy, sau khi Lạc Xuyến đi vào Ỷ Hà điện thì thấy đại tỷ mình cũng đang ở đây nên liền không vui lớn tiếng chất vấn: "Đại tỷ, tỷ có ý gì. Mãnh tỷ tỷ là bằng hữu của muội, tỷ và cô cô..."

Ngụy Tuyết Oánh cười như không cười an ủi Ngụy Lạc Xuyến: "Muội muội ngốc, sao muội lại làm bằng hữu với loại người như vậy? Không phải đại tỷ đã nói rồi sao, mắt của đại tỷ rất tốt, Mãnh tỷ tỷ kia là người xấu."

"Tỷ nói bậy!" Ngụy Lạc Xuyến tức giận thật rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Xuyến cũng vì tức giận mà đã đỏ chót lên rồi. Vẻ mặt Trầm Ngạo thì lại căng thẳng lên, rất là giận dữ nhìn Hoàng Hậu và Thái tử phi, giọng nói hơi trầm xuống, rồi tự mình viết một tờ giấy vứt thẳng đến trước mặt Hoàng Hậu, Tâm Phúc cầm lấy rồi đưa cho Hoàng Hậu, chỉ thấy trên giấy viết một dòng chữ cứng cáp mà mạnh mẽ: "Thần xin hỏi Hoàng Hậu, người đã làm gì với Vương phi rồi?"

"Đã biết nàng ta là Vương phi, một ngự y như ngươi thì có tư cách gì đến đây để chất vấn bổn cung?" Hoàng Hậu không những không giận mà còn cười, gương mặt già nua của bà được bôi kem đến trắng bệch, bà ta vuốt vuốt móng tay mình rồi môi cứ đóng mở khinh bỉ lại, "Đáng lẽ vương gia nên tới đây mới đúng, sao ngươi lại khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ, ngươi thích Vương phi?"

"..."

Trầm Ngạo nắm chặt nắm đấm, đây là lần đầu hắn ở trước mặt người khác tức giận như vậy.

"Ha Ha Ha!" Thấy Trầm Ngạo như vậy, Hoàng Hậu bắt đầu cười ha hả. Sau khi dừng cười, bà nhìn Trầm Ngạo với một ánh mắt cay nghiệt và chanh chua, rồi cười nói: "Trầm ngự y tức giận rồi? Một người câm cũng sẽ tức giận. Thật là không nghĩ tới, người và Vương gia thật sự là một đôi bạn tốt, một người câm một người tàn phế!"

Chết tiệt!

Trầm Ngạo rất bực nhưng không thể mắng được, biết rõ là nhiều lời cũng vô ích, hắn tức giận đến muốn bốc hơi rồi. Chào cũng không chào hắn liền xoay người đi ra khỏi Ỷ Hà điện. Thấy vậy, Ngụy Lạc Xuyến cũng vội đuổi theo, trong lúc chạy cũng không quên nói với Ngụy Tuyết Oánh rằng: "Nếu như Mãnh tỷ tỷ có chuyện gì, Lạc Xuyến cũng sẽ không nhận người đại tỷ này, hừ!"

"Tam muội, muội quay lại cho ta!" Vừa nghe thấy lời nói của tam muội mình Ngụy Tuyết Oánh liền trở mặt, trên khuôn mặt kiều mị đó bây giờ cũng đã tức giận rồi, "Vì con tiện nhân kia, ngươi lại nói chuyện với đại tỷ mình như vậy, thật sự càng ngày càng hỗn láo rồi!"

"Lạc Xuyến cũng chỉ là một đứa nhỏ, ngươi dằn dỗi với nó làm gì?" Hoàng Hậu cũng thèm để đến Ngụy Lạc Xuyến có ra sao, bà đang nghĩ lúc này Tống Đại Mãnh cũng đã trở về vương phủ rồi, bà ta nở một nụ cười quỷ dị, "Tống Đại Mãnh, bổn cung đang chờ tin tức tốt của ngươi, lần này, chắc ngươi sẽ không làm cho bổn cung thất vọng rồi."

Chợt lại nhớ đến cái gì đó, bà ta nheo mắt lại lạnh nhạt nói: "Nhưng mà, là ai đã nói tin tức bí mật này cho Trầm ngự y biết."

Đúng lúc này, Tử Dao bưng một chén trà nóng từ bên ngoài đi vào. Nghe thấy Hoàng Hậu hỏi câu này, tay của Tử Dao run lên suýt chút nữa làm rơi chén trà xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.