Nhìn Tống Đại Mãnh vô duyên vô cớ hôn mình đang ở gần trong gang tấc, ban đầu Nhàn Vương vô cùng sửng sốt, sau đó đôi mắt trợn to không thể tin, nội tâm nhanh chóng hiện lên thắc mắc.
Cùng lúc đó, trong tích tắc, Tống Đại Mãnh cũng mở to mắt, nhìn thì nhìn, như thế nào nàng vẫn hôn!
So với đương sự, những người khác càng chấn kinh hơn, càng không thể tin nhiều hơn, bọn họ trợn mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm, thời gian qua nhanh, đôi môi hai người hỏa tốc tách ra.
"Nàng, nàng làm gì vậy..." Sắc mặt hai người đều đỏ ửng, Tống Đại Mãnh đỏ mặt cúi đầu, Nhàn Vương quay đầu vào bên trong giường, khẩn trương như một tiểu hài tử.
Nhàn Vương chưa từng cùng nữ nhân tiếp xúc thân mật như vậy, đây chính là lần đầu tiên, lại cùng với "xú nữ nhân" Tống Đại Mãnh mà trước giờ hắn luôn miệng nói chán ghét, thô lỗ, thấp kém lại không có giáo dưỡng. Nhưng thật là kỳ quái, hắn lại không hề bài xích nụ hôn vừa rồi một chút nào, ngược lại khi nàng chạm vào môi lại có cả giác tê dại vô cùng thoải mái.
Cách đó không xa, đám người Lưu Vân, Vô Hoa, Linh Âm và Lương Bác thấy thế, đã lẳng lặng lui ra ngoài nhưng vẫn không quên khép cửa phòng lại.
"Này, mấy người các ngươi..." Nghe thấy tiếng đóng cửa, Nhàn Vương chợt quay đầu lại, mặc dù ánh mắt trên gương mặt đầy sẹo của hắn không phải là rất có thần, nhưng giờ phút này mâu quang lại cực kỳ sắc bén.
Nhưng chỉ sau một giây, Tống Đại Mãnh lại nâng gương mặt Nhàn Vương lên, "bẹp" thêm một cái nữa.
Lần này, gương mặt đầy sẹo lồi lõm không có trật tự trong nháy đã đỏ như mông khỉ. Nói năng lộn xộn: "Tống Đại Mãnh, nàng, nàng...khi dễ Bổn Vương không thể cử động có phải hay không..."
"Không, không có mà." Tống Đại Mãnh đỏ mặt trả lời: "Ngươi là Vương gia, ta là vương phi, ngươi là phu quân của ta, ta hôn phu quân ta một cái, ngươi, ngươi có ý kiến sao?"
"Không..." Không dám đối diện với Tống Đại Mãnh, Nhàn Vương liền quay mặt vô tường, ngước mắt nhìn lên đỉnh màn. "Không, không ý kiến... Nhưng, nhưng mà, quá đột ngột, Bổn Vương còn chưa có...chuẩn bị sẵn sàng, lần sau nếu nàng có muốn làm như vậy, cần phải...báo trước một tiếng."
"Ách..." Tống Đại Mãnh có chút kinh hãi, người này còn muốn báo trước cho hắn. Nàng còn tưởng vẻ mất tự nhiên của hắn là do tức giận cơ đấy.
"Nàng, nàng tỉnh dậy là tốt rồi." Ngôn ngữ của Nhàn Vương nhanh chóng bình thường trở lại, hắn trừng mắt nhìn Tống Đại Mãnh một cái, rồi nói: "Đợi lát nữa Bổn vương phân phó phòng bếp làm cho nàng một ít điểm rồi mang vào phòng, đã mấy ngày nàng không có ăn cái gì rồi, nên bồi bổ thân thể thật tốt."
"Bồi bổ thân thể thì bồi bổ thân thể, ánh mắt ngươi nhìn ta như vậy là sao?" Đó là loại ánh mắt giống như có người thiếu nợ hắn mấy trăm vạn, Tống Đại Mãnh không vui dùng tay chọc chọc vào ngực của hắn. "Người nói chuyện cho đàng hoàng nha, ta lại không nợ tiền bạc gì của ngươi."
"Tống Đại Mãnh, nàng đừng..." Xú nữ nhân này lại dùng tay chọc vào ngực hắn! Nhàn vương trừng mắt, bị đẩy đẩy cả người hơi ngã về phía sau, hắn có chút mất tự nhiên chất vấn nàng: "Nàng có biết hành vi này của nàng là như thế nào không hả!"
Tống Đại Mãnh cũng mở to mắt: "Có cái gì không ổn à?"
"Nàng gọi hành vi khiêu khích này là đùa!" Nhàn vương khẩn trương nhìn nàng đăm đăm. "Nàng có hiểu hay không, cô nương tốt thì không nên làm như vậy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]