Thần y cư.
Cuối cùng cũng đến được nơi này, yên lặng êm ả, lục bình đầy đất. Một phút đẩy của Thần y cư ra, một một mùi thơm ngát xông vào mũi.
"Hiện tại không có ai, Vương phi người mau vào đi."
Lá gan của tiểu cung nhân này cũng quá lớn, có lẽ là mới vào cung không bao lâu, độ sắc sảo chưa được mài dũa, nhìn dáng vẻ từ lúc vừa mới bắt đầu thì liền biết nàng không có biết trời cao đất rộng là gì.
Tống Đại Mãnh cũng giúp nàng khép cửa lớn lại rồi tiến theo vào, nội tâm cũng không kìm được mà châm biếm mình một phen. Gan của mình còn không to bằng trời, bay giờ nàng đã là Vương của Nhàn vương mà còn lén lút đi tìm nam nhân khác. Nếu bị người khác phát hiện, một là sẽ phạt nàng, hai là sẽ kéo nàng đi vào trong lồng hấp heo. Không tới thì cũng tới rồi, nàng cũng không quan tâm tới những điều này.
"Wow! Đẹp quá!" Lúc vừa xoay người thì mắt đã nhìn được quang cảnh trong Thần y cư, mặt tiểu cung nhân cũng không khỏi cảm thán, "Vương phi người mau nhìn đi, hoa ở nơi này rất đẹp, lại thơm nữa!"
Thật sự là rất đẹp!
Tống Đại Mãnh thấy vậy cũng có chút ngây người: ngẩn ngơ, mặc dù biết hiện tại không phải là thời điểm để ngẩn ngơ như vậy, dù sao trước mắt cũng là một cảnh đẹp, xác thực là làm say lòng người.
Khắp ơi đều là kỳ hoa dị thảo nó hiện hữu ở trước mặt, mùi thơm nức mũi, gió thu thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phi-gia-dao-choc-gian-cao-lanh-tan-vuong/2976380/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.