Vân La Y cảm thấy thuyền đang rất nhanh tiến lại gần con thuyền của Thủy Băng Tuyền, lòng hoảng loạn vô cùng, tựa như muốn nhảy xuống sông luôn, người nàng không muốn gặp nhất bây giờ chính là Thủy Băng Tuyền…
Kinh thành rộng lớn như vậy, tại sao bọn họ hết lần này đến lần khác chạm mặt nhau?
“Tiểu thư…” Thị nữ Thủy Lê bên cạnh nhìn sắc mặt tái nhợt của tiểu thư, khẩn trương đưa mắt nhìn phía trước: “Tiểu thư, người thả lỏng một chút, không có việc gì đâu.” Nàng tất nhiêu hiểu rõ tiểu thư không muốn gặp Thủy Băng Tuyền.
Lúc đó ở Đệ Nhị lâu, nàng theo hầu bên người tiểu thư, hiển nhiên cũng tường tận mọi việc!
Mấy ngày nay tiểu thư luôn buồn rầu, không vui, cũng không chịu ra khỏi phủ, Trữ quận chúa quyết tâm lắm mới kéo được tiểu thư ra ngoài, không nghĩ tới lại gặp Thủy tam tiểu thư!
Vân La Y hít sâu một hơi, đưa tay lên khẽ vỗ vỗ hai bên mặt, miễn cưỡng nói: “Ta không sao”, lại ngẩng đầu nhìn về phía trước. Thủy Băng Tuyền, Thủy Băng Ngọc cùng hai tỳ nữ, bốn người ngồi trên một chiếc thuyền hoa bình thường, không có cả khoang thuyền, nhưng lại nhàn nhã dạo chơi thưởng thức cảnh sắc trên sông, thấy Thủy Băng Tuyền ung dung tự tại như vậy, trấn định vừa lấy được của Vân La Y lại biến mất vài phần, nàng mấy ngày nay vô cùng thống khổ, nhưng nàng ta lại thanh thản hài lòng? Ông trời thật là bất công!
Ánh mắ đột nhiên trầm lại, không, nàng là Vân La Y, nàng không thể đánh mất lòng tin được! Nghĩ đến đây, Vân La Y tay nắm chặt thành quyền, mím môi, tự nhủ với mình, không được sợ nàng ta!
Trữ Nùng Nhi vốn không biết tâm tình của Vân La Y lúc này, ánh mắt lấp lánh tinh quái chỉ lo nhìn chằm chằm Thủy Băng Ngọc…
“Sao vậy? Thủy phủ ngay đến một con thuyền hoa cũng không mua nổi sao? Báo hại bát hoàng tử phi tương lai phải ngồi con thuyền rách nát như vậy?” Vừa nghĩ tới chuyện Khanh ca ca chủ động cầu xin hoàng thượng ban hôn, trong lòng nàng như có lửa giận tuôn trào, hận không thể một kiếm giết chết Thủy Băng Ngọc!
“Trữ quận chúa, xin…xin chào, ngươi cũng đi du sông à?”Thủy Băng Ngọc vừa nghe Trữ Nùng Nhi trào phúng, sắc môi trở nên trắng bệch, nhưng tam tỷ lại không lên tiếng, nàng không có cách nào khác hơn là kiên trì đối phó.
“Bản quận chúa mà thèm cùng các ngươi chào hỏi sao?” Khinh thường nhìn thoáng qua Thủy Băng Ngọc, khóe mắt lại vô tình liếc qua Thủy Băng Tuyền, hừ, một kẻ bị từ hôn không dám đi ra ngoài cũng đáng để nàng nói chuyện sao? Thấy Thủy Băng Tuyền vẫn ngồi im lặng không nói lời nào, trong lòng thầm cười nhạt…Đối với Thủy Băng Tuyền, nàng trước giờ khinh thường không muốn dính dáng tới, có điều…ai bảo hôm nay nàng ta đi cùng Thủy Băng Ngọc làm chi?
Xoay người, hướng vào trong khoang thuyền gọi lớn: “La Y, ngươi mau ra đây xem, là Thủy tam tiểu thư tới! Đi ra chào hỏi một tiếng, nếu không người ta lại cho rằng chúng ta không có lễ nghĩa.”
Thủy Băng Tuyền nghe Trữ Nùng Nhi nói, đuôi mày khẽ nhúc nhích, khóe môi nhếch lên. Vân La Y? Nàng ta cũng ở trong thuyền kia sao? Ha Hả, không dám ra gặp nàng sao?
Còn cái vị quận chúa này nữa, rõ ràng nói khinh thường bọn họ nhưng là ai lớn tiếng chào hỏi trước chứ? Đây không phải là tự vả vào miệng mình sao? Thủy Băng Tuyền âm thầm lắc đầu, nàng bây giờ tâm tình rất tốt, không muốn để ý đám người nhiều chuyện này.
Thoáng nhìn qua Thủy Băng Ngọc, biểu tình của nàng ta không khác gì con mồi đang run rẩy sợ sệt khi bị kẻ đi săn rình rập. Nàng đột nhiên nghi ngờ không biết Thủy Băng Ngọc có thật sự do nhị phu nhân sinh ra không nữa? Ngay đến một tình huống bình thường như vậy cũng không thể ứng phó?
Vân La Y oán hận liếc nhìn Trữ Nùng Nhi, hít sâu một hơi mới thẳng lưng đi ra khỏi khoang thuyền, nhìn người đang ngồi thong dong trên thuyền, khóe miệng treo lên nụ cười: “Tam tiểu thư, tứ tiểu thư, thật khéo! Hai người cũng đi du sông sao?” Lúc này nàng hận không thể đạp cho cái bản mặt đắc ý của Trữ Nùng Nhi một cái, cho nàng rớt xuống sông luôn đi.
“Đúng vậy, Vân tiểu thư, ngươi… chào ngươi!” Thủy Băng Ngọc thấy Vân La Y đi ra, ngẩng đầu nhìn qua Tam tỷ, thấy tam tỷ không có vẻ gì là muốn lên tiếng, nàng không thể không cố gắng đối đáp. Hôm nay thật là không thích hợp để xuất môn? Sao cứ phải đụng vào hai người này chứ? Ô…tam tỷ bây giờ nhất định là rất tức giận!
“Không quấy rầy Thủy tam tiểu thư du ngoạn, chúng ta cảm thấy có chút mệt, xin cáo từ trước.” Vân La Y dịu dàng nói, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Thủy Băng Tuyền, chỉ sợ thấy nét trào phúng trên mặt nàng…
“A…vậy…vậy…cũng tốt” Thủy Băng Ngọc nhất thời quên mất mình vẫn còn đang ở trên thuyền, thấy Vân La Y dịu dàng hữu lễ như vậy, cũng vội vàng đứng dậy đáp lễ…”A…” kết quả là nàng đứng lên làm con thuyền hơi nghiêng ngả, cả thân hình chao đảo, rồi “Bùm” một tiếng, rơi xuống sông, bọt nước văng tung tóe.
“Tiểu thư…..Ô. …..Tiểu thư” Tiểu Bích nằm úp sấp trên mặt thuyền, khóc lớn…
Vốn những con thuyền hoa bên cạnh cũng có không ít người đang chờ xem náo nhiệt, không ngờ lại thấy một màn rớt xuông sông của Thủy Băng Ngọc, tất cả đều sợ đến mức há miệng trừng mắt, không nói nên lời…..
Ngay đến Trữ Nùng Nhi cũng ngây ngẩn cả người…Sau đó lại lên tiếng cười to: “Ha ha… ha ha…Trời ạ, nàng ta thực là ngu ngốc mà, như vậy cũng có thể rớt xuống sông?”
Thủy Băng Tuyền đầu tiên vẫn đứng im lặng nhìn người đang quẫy đạp dưới nước…Thủy Băng Ngọc cũng đã uống vài ngụm nước rồi.
Không được rồi, Thủy Băng Ngọc không biết bơi? Vừa nhận thấy điều kỳ lạ, Thủy Băng Thuyền theo phản xạ nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi về hướng Thủy Băng Ngọc đang cố ngoi lên cất tiếng: “Cứu…cứu mạng…”
Hương Hàn phục hồi lại tinh thần thấy Thủy Băng Tuyền nhảy xuống, cũng tính nhảy theo, nhưng nghĩ lại, tiểu thư chủ động nhảy xuống, chứng tỏ người biết bơi lội…
Đúng lúc này, hai thân ảnh từ trên bờ bay tới, mũi chân tiên tiếp dẫm lên những con thuyền trên sông, bay tới giữa sông thì nhún người nhảy xuống, làm hiện lên vài đường sóng lượn trên mặt nước…Trong chớp mắt người mặt áo trắng nhanh chóng ngoi lên, mang theo Thủy Băng Tuyền, người kia cũng nhanh chóng cứu được Thủy Băng Ngọc…
Thủy Băng Tuyền vừa nhảy xuống sông, đã bị một lực kéo lên lại, phút chốc đã ở trên boong thuyền lớn của Vân La Y…” Tuyền nhi… Nàng không sao chứ?” Nàng chưa kịp phục hồi lại tinh thần, đã nghe thấy âm thanh lo lắng vọng lại bên tai…
Giang Dĩ Bác ôm nữ nhân trong lòng, lo lắng nhìn Thủy Băng Tuyền đang giật mình sững sờ, trong lòng hắn vẫn còn kinh hoảng. Hắn cùng Trữ Hy đang ở gần đây, nghe Trữ Nùng Nhi lớn tiếng gọi “Thủy tam tiểu thư” mới tìm đến, không ngờ vừa tới đã thấy có người ngã khỏi thuyền, Hắn và Trữ Hy liền phi thân ra cứu người…Nhưng thấy nàng cũng nhảy xuống…Hắn không hề nghĩ ngợi, vội lao lên cứu nàng trước. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy tâm mình đau đớn tựa dao cắt như vậy.
“Tiểu thư…Ô…tiểu thư….” Nha hoàn của Thủy Băng Ngọc thấy tiểu thư nhà mình được cứu lên cũng vội lên chiếc thuyền này. Ôm Thủy Băng Ngọc khóc lớn. Trời ạ, nàng phải nói sao với phu nhân và thiếu gia đây?
Thủy Băng Tuyền trừng mắt, nhíu mày, đẩy Giang Dĩ Bác ra, nhanh chóng kiểm tra tình hình của Thủy Băng Ngọc, rất tốt, chỉ là uống mấy ngụm nước và hoảng sợ chút ít…Trong lòng lại cười giễu, đây là cái tình huống kỳ quái gì chứ?
Đầu tiên là Thủy Băng Ngọc rớt xuống sông, nàng nhảy xuống cứu người, ngược lại bị người cứu lên. Hỗn loạn. Chỉ có thể hình dung bằng hai chữ đó thôi.
“Ngươi không sao chứ?” Nhìn vẻ ngơ ngẩn của Thủy Băng Ngọc làm nàng có chút lo lắng……
“Khụ…khụ khụ…Tam…tam tỷ…….ô…..ô” Thủy Băng Ngọc rõ ràng hoảng sợ không ít, vừa nghe thấy tiếng Thủy Băng Tuyền đã ôm nàng khóc lớn lên. Chuyện vừa rồi xảy ra nhanh quá, hù chết nàng luôn!
“Cảm tạ công…Quận vương đã cứu tiểu thư nhà nô tỳ…ô…Nô tỳ cảm tạ” Nha hoàng Tiểu Bích thấy tiểu thư không có việc gì, lại nhớ tới vị công tử đã cứu tiểu thư, ngẩng đầu lên định nói lời cảm tạ, vừa nhìn thấy, thì ra chính là Trữ quận vương, cũng là ca ca của Trữ quận chúa! Trộm nhìn qua Trữ Nùng Nhi vẫn đang cười to, trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng lại không dám biểu đạt gì. Đều là lỗi của quận chúa, nếu như không phải nàng ta cố tình bắt chuyện với tiểu thư, tiểu thư sao lại rơi xuống sông chứ? Còn có…nhìn qua lại tam tiểu thư đang bị Tứ tiểu thư ôm khóc lóc, phu nhân nói rất đúng, tiểu thư nhà nàng không thể ở chung với tam tiểu thư được!
Trữ Hy gật đầu, ánh mắt không tán thành nhìn về phía Trữ Nùng Nhi, khiến Trữ Nùng Nhi cảm thấy chột dạ nên im bặt…
“Tứ tiểu thư không sao chứ, Tam tiểu thư?” Vân La Y phục hồi tinh thần, tiến lên hỏi thăm. Chuyện vừa rồi phát sinh quá nhanh, nàng cũng bị hù dọa! Thủy Băng Ngọc này sao tự nhiên lại đứng lên chứ? Còn rớt xuống sông?
“Không…không… không có gì” Thủy Băng Ngọc nghe thấy thanh âm của Vân La Y, phục hồi tinh thần lại thấy xung quanh nhiều người như vậy, vẻ mặt đỏ bừng, hận không thể lập tức chui vào trong khoang thuyền, nàng thực là quá ngu ngốc mà, như vậy mà cũng rớt xuống sông? Lại trước mặt nhiều người như vậy…mất mặt quá đi..ô…ô nàng thật muốn khóc!
“Hương Hàn” Thủy Băng Tuyền lên tiếng.
“Dạ, tiểu thư” Hương Hàn vẻ mặt trấn định đứng phía sau Thủy Băng Tuyền, tiểu thư nhảy xuống sông thật ra khiến nàng vô cùng căng thẳng, vốn định nhảy theo, sau nghĩ lại, tiểu thư nhảy xuống chứng tỏ kỹ năng bơi lội của người rất tốt. Vậy nên nàng mới không nhảy theo…
“Đưa tứ tiểu thư vào bên trong thuyền” Nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Thủy Băng Ngọc, Thủy Băng Tuyền thở dài một tiếng…
Quay người lại, nhìn về phía Giang Dĩ Bác: “Dù sao đi nữa, cảm ơn ngươi ra tay cứu giúp” chuyện như vậy nàng cũng không thể nói gì hơn nữa…..
Giang Dĩ Bác nhìn thoáng qua y phục ướt sũng của nàng, quần áo của nàng vốn đơn giản, bây giờ lại dính sát vào người, hiện lên những đường cong quyến rũ trên thân thể nàng, hơn nữa… Đôi con ngươi hiện lên tia lửa, liếc nhanh qua Trữ Hy, thấy hắn đang chăm chăm nhìn mặt sông, trong lòng chợt thấy ê ẩm. Đây chứng tỏ Hy cũng nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng mới dời tầm nhìn như vậy chứ? Vội vã cởi ngoại bào, phủ lên thân thể nàng!
“Coi chừng cảm lạnh!” Hắn không muốn người khác nhìn thấy thân thể mê người của nàng! Ngay cả nữ nhân cũng không thể!
Vân La Y, Trữ Nùng Nhi hai người đều chú ý tới Thủy Băng Tuyền, đồng thời há mồm kinh ngạc nhìn thân thể kiều mị của nàng ta, trong lòng vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kỵ….Không ngờ tới Thủy Băng Tuyền này lại may mắn có được thân thể mị hoặc trời sinh như vậy!
Thủy Băng Tuyền cúi đầu nhìn lại y phục của mình, lại nhìn qua ngoại bào mà Giang Dĩ Bác khoác lên cho nàng: “Quần áo ướt sũng thật là khó chịu, cảm tạ lần nữa” Cầm lấy y phục của hắn, đi vào khoang thuyền………
Ra hiệu cho Hương Hàn buông tấm màng che xuống……
Giang Dĩ Bác hướng về những người đứng trên mũi thuyền lớn tiếng quát: “Xoay người sang chỗ khác, mắt nhìn xuống sông” Nghĩ đến nàng thay quần áo ở bên trong, Giang Dĩ Bác hận không thể bịt kín mắt của tất cả những người ở đây…..
“Hương Hàn, giúp ta thả tóc xuống” Thủy Băng Tuyền linh hoạt cởi quần áo ướt sũng trên người, rồi mặc vào ngoại bào của Giang Dĩ Bác. Ừ, không tồi, có điều y phục này mặc lên người nàng rất dài lại rộng thùng thình..Giơ tay áo lên, còn tưởng cả áo đều thuần một màu trắng, thì ra ở cổ tay và viền áo còn có những đường chỉ thêu vô cùng tinh xảo…Đúng là kẻ lắm tiền!
Nghĩ lại cũng đúng, Gia thế Giang Dĩ Bác ra sao? Sao có thể mặc một bộ y phục bình thường được chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]