Trương Bạch Kỵ mỉm cười nói:
- Tầm Chân tiên sinh nhà chúng ta lợi hại lắm. Khổng đại nhân cùng Vũ tướng quân cũng biết sự lợi hại của hắn, cho nên mới yên tâm để hắn ra khỏi thành ứng cứu cho Tông Bảo tướng quân.
Mi Trinh hiếu kỳ nói:
- Ý của ngươi là ... Tầm Chân tiên sinh còn lợi hại hơn Tông Bảo tướng quân?
Vũ An Quốc bên cạnh nghe được đối thoại của hai người, cười ha hả nói:
- Mi cô nương, ngươi quá lo rồi. Tầm Chân tiên sinh chẳng những lợi hại hơn Tông Bảo, so với ta trước khi bị cụt tay cũng không thua kém chút nào đó.
- Hả?
Mi Trinh khẽ kinh hô một tiếng nói:
- Nhưng hắn là nam nhân mà ... nam nhân không phải là đều không biết dùng võ tướng kỹ sao?
Vũ An Quốc cười ha hả nói:
- Ngươi đừng vội, chờ xem kịch vui đi.
Quận thành Bắc Hải mặc dù không phải là thành lớn gì, nhưng cũng không nhỏ. Quân khăn vàng cũng không vội xông lên, mà đóng ở chừng một dặm ngoài thành, bắt đầu chế tạo gấp khí giới công thành.
Tôn Vũ xen lẫn trong hai ngàn tinh kỵ Tông Bảo mang theo ra khỏi thành, đưa lưng về phía cổng thành bày ra trận binh. Tông Bảo xách thương xuất trận, quát to về phía thủ lĩnh Quản Hợi quân khăn vàng:
- Tặc tử khăn vàng, vì chuyện gì vây quận thành Bắc Hải ta? Bọn ngươi mau rút lui là hơn!
Trong quân Khăn vàng một tiếng trống ầm vang, chạy ra một nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nuong-tam-quoc-dien-nghia/3028642/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.