Tôn Vũ nói xong, ba người Lưu Quan Trương cũng hiểu ra. Trương Phi nhìn trái nhìn phải, sau đó cười nói: "Ồ, thật đúng là như vậy! Điêu Thuyền chỉ có thể làm nam nhân ngã quỵ, không thể làm như thế với nữ nhân... Hì hì, vậy không cần phải sợ nữa. Chúng ta chỉ cần đánh bại Lữ Bố thì Điêu Thuyền chẳng có gì đáng ngại nữa rồi."
Quan Vũ vuốt râu, phì một tiếng nói với Trương Phi: "Muội chỉ luôn làm vướng chân vướng cẳng ta, làm sao có thể đánh thắng Lữ Bố được?"
Tôn Vũ đổ mồ hôi nghe hai cô nàng này nói chuyện. Hắn nhịn không được nhắc nhở: "Ngay cả ngựa các cô cũng không có, còn đánh Lữ Bố cái gì? Vả lại có ngựa đi nữa, chỉ dựa vào các hai người cũng đánh không lại nàng... Hiện tại Viên Thiệu đang đánh chiêng thu binh, xem ra các chư hầu đã không còn chiến ý. Chúng ta cũng nên rút đi."
Quan Vũ cắn môi, buồn bực nói: "Không được, ta không thể chịu thua. Ta là Quan nhị tỷ vô địch thiên hạ, làm sao có thể chịu thua địch nhân được. Huống hồ ta còn muốn giúp đỡ Hán thất nữa chứ."
Nàng xoay người lại nới với Lưu Bị: "Đại tỷ... Đành phải mời người ra tay rồi."
"Cái gì?" Trương Phi khẩn trương, nói luôn mồm: "Đừng, đừng để đại tỷ xuất thủ. Ta sợ võ tướng kỹ của nàng!"
Ồ hồ, chủ đề đi một vòng lại quay qua Lưu Bị. Tôn Vũ nhịn đã lâu, vô cùng tò mò muốn biết võ tướng kỹ của Lưu Bị rốt cục là cái gì. Đáng tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nuong-tam-quoc-dien-nghia/3028605/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.