Chương trước
Chương sau
Lúc này cái đồ ngốc Viên Thuật lại nhảy ra nói: "Hai quân giao chiến là chuyện nghiêm túc đến cỡ nào. Vậy mà một tiểu cô nương như ngươi lại dám nói bậy nói bạ làm quân tâm hỗn loạn! Người đâu, đi ra thu thập tiểu cô nương này cho ta. Chỉ là một võ tướng màu đỏ, bọn phế vật các ngươi định để nàng chơi đùa trước cửa doanh trại bao lâu nữa?" Nửa câu đầu nàng rống với Lữ Bố, nửa câu sau lại biến thành rống với người của mình. Trước rống sau cũng rống, mười phần ngu ngốc.

Lữ Bố nhíu mày, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy vẻ mất hứng. Nàng hừ lạnh nói với Viên Thuật: "Ngươi quá ầm ĩ rồi, nếu lại nhao nhao nữa ta liền đi vào trong trại đánh bay ngươi lên trời."

Trong doanh trại của liên minh quân lại có người lớn tiếng nói: "Mạt tướng nguyện ý ra nghênh địch!" Mọi người quay đầu nhìn lại, hóa ra là dũng sĩ Võ An Quốc dưới trướng Khổng Dung. Hôm qua tất cả mọi người tận mắt thấy nàng dũng mãnh đại chiến với Trương Liêu, quả thật là một hảo hán. Vì vậy mọi người đều nói: "Võ tướng quân đi là tốt rồi. Với bản lĩnh của ngươi, đánh bại một võ tướng cấp hồng sắc thì không thành vấn đề."

Võ An Quốc gật đầu. Nàng cầm đại chùy phóng ngựa ra khỏi trại.

Ồ? Hình như có gì đó không ổn. Tại sao ta lại có cảm giác Võ An Quốc sắp gặp chuyện không may? Tôn Vũ vội ra lệnh cho NM01: "Tìm thông tin về trận Hổ Lao quan cho ta. Kết cục của Võ An Quốc như thế nào?"

NM01 lập tức hồi báo: "Theo ‘Tam quốc diễn nghĩa’ ghi lại, trong trận Hổ Lao quan lúc Võ An Quốc xuất chiến với Lữ Bố, chiến đấu được hơn mười hiệp thì cổ tay của Võ An Quốc bị Lữ Bố chém một kích gọt đứt."

Hả? Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ, chuyện này chắc có lẽ không xảy ra ở đây đâu. Lữ Bố đã biến thành võ tướng màu đỏ rồi, theo lý thuyết thì nàng không thể đánh lại được Võ An Quốc.

Nhưng... Vì sao trong lòng của ta vẫn luôn có cảm giác bất an vậy?

Võ An Quốc vung đại chùy lên đánh ra gió vù vù. Lam quang trên người nàng bùng phát, hai chữ "Chùy tướng" màu lam bay lên trên đầu, nhìn có vẻ cực kỳ khí thế. Người còn chưa tới, một cổ sát khí khủng bố đã ập đến trước mặt Lữ Bố.

"Lần này người tới là võ tướng cấp lam sắc, vậy thì dùng lam sắc để chơi đùa đi." Lữ Bố ở trên ngựa Xích Thố dựng thẳng người lên. Nàng chỉ là một tiểu la lỵ, thân thể còn chưa có phát dục, nhưng một thân mũ đen giáp đen tạo cho nàng khí thế không hề nhỏ, khiến cho nàng dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã hiện ra vẻ uy phong lẫm lẫm.

Chỉ thấy hồng quang trên người Lữ Bố đột nhiên lóe lên, sau đó biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một mảng ánh sáng màu lam... Trong nháy mắt Lữ Bố rõ ràng lại biến ảo màu sắc, từ võ tướng cấp hồng sắc biến thành võ tướng cấp lam sắc, hơn nữa bốn chữ "Nhân trung Lữ Bố" trên đỉnh đầu nàng cũng đã chuyển thành màu xanh da trời...

Các chư hầu đang quan chiến đều giật mình kinh ngạc!

Chỉ có Tôn Vũ vẫn rất bình tĩnh. Hắn đã sớm đoán được việc Lữ Bố không thể nào chỉ là võ tướng màu đỏ. Nhưng điều thú vị ở đây là Lữ Bố rõ ràng có thể đổi màu, chẳng lẽ nàng là ô tô hay sao?

Võ An Quốc vung lên đại chùy đánh thẳng về hướng Lữ Bố. Sức mạnh kinh người tạo ra tiếng gió vún vút.

"Quá ầm ĩ rồi, có phiền hay không vậy. Cả đám đều ồn ào như vậy." La lỵ giáp đen Lữ Bố thật ra là một cô bé rất yêu thích sự yên tĩnh. Nàng ghét nhất là các âm thanh ồn ào hỗn loạn.

Phương thiên họa kích xuất ra, vô thanh vô tức chặn đứng đại chùy của Võ An Quốc. Tiếng gió từ cây chùy vọng lại lập tức dừng lại. Lữ Bố trầm giọng nói: "Đánh nhau liền đánh nhau, đừng làm ra những âm thanh đáng ghét nữa. Bằng không thì... Ta đánh bay ngươi!"

Võ An Quốc giận dữ. Một tiểu la lỵ lại dám uy hiếp mình. Nàng vung đại chùy lên, một chùy tiếp một chùy đánh về phía Lữ Bố. Tay trái Lữ Bố nắm lấy bờm của ngựa Xích Thố, tay phải giơ họa kích lên, đón đỡ đại chùy của Võ An Quốc. Mỗi khi đại chùy sắp đánh ra tiếng gió vút vút, Lữ Bố liền đưa một kích vừa vặn đỡ ở trên cây chùy, khiến cho đại chùy không thể nào phát ra tiếng vang được.

Đánh được hơn mười chiêu, Lữ Bố khó chịu nói: "Không chơi nữa! Ngươi còn ồn ào hơn cả cái người đánh một chiêu lại hét lớn một tiếng kia." Nàng vung họa kích cắt thẳng về phía cổ tay của Võ An Quốc.

"Không hay rồi!" Tôn Vũ ở trong trại thấy vậy vội vàng thả "Phụ tá" ra. NM01 dùng vận tốc gần như tiếp cận với tốc độ âm thanh bay thẳng về hướng Võ An Quốc, muốn giúp nàng trốn thoát. Nhưng động tác của Lữ Bố quả thật nhanh như chớp, NM01 mới bay ra khỏi người Tôn Vũ, họa kích của Lữ Bố đã cắt đến cổ tay của Võ An Quốc...

Máu tươi vung vãi khắp nơi, bàn tay phải của Võ An Quốc đã đứt lìa. Nàng kêu thảm một tiếng rồi ghìm ngựa trốn về doanh trại.

Tôn Vũ thở dài, đành phải thu hồi NM01. Đã chậm một bước rồi, không ngờ hai người vừa mới đánh nhau chưa đến lúc liều mạng không chết không xong, Lữ Bố lại đột nhiên ra tay độc ác... Cuối cùng Võ An Quốc vẫn không tránh được kết cục bị đứt tay phải.

Thấy Võ An Quốc chiến bại, các chư hầu lập tức ồn ào náo loạn cả lê: "Đây là chuyện gì vậy?"

"Tiểu cô nương tên gọi Lữ Bố kia rốt cuộc là đẳng cấp gì? Lúc lam lúc đỏ."

"Ta không tin nàng còn có thể biến thành kim sắc!"

Các chư hầu nghị luận một hồi, cùng nhìn về phía Tào Tháo. Tất cả đều nói: "Tào tướng quân, tình hình này chỉ còn cách phái đại tướng Hạ Hầu Đôn của người ra trận... Chỉ có nàng là đại tướng cấp kim sắc."

Cặp meo meo mắt của Tào Tháo quét trái quét phải, cười quái dị vài tiếng, sau đó nói: "Không được! Đại tướng Hạ Hầu Đôn của ta ngày hôm qua bị thương con mắt. Hiện tại vết thương còn chưa lành, ta không nỡ bắt nàng đi dốc sức liều mạng trên chiến trường." Meo meo mắt tuy thích khoe khoang nhưng không hề ngốc. Thực lực của kẻ địch biến hóa thất thường, dù có nói gì đi nữa nàng cũng không nỡ bắt đại tướng của mình đi nghênh chiên cô nàng Lữ Bố quỷ dị này.

Lúc này Tôn Kiên từ phía sau đi ra, tức giận nói: "Các ngươi luôn miệng nói tới Cần Vương nhưng lúc khó khăn cũng chỉ biết nghĩ đến mình. Cứ đưa đưa đẩy đẩy còn ra thể thống gì nữa, các ngươi không dám xuất chiến, ta đi!" Nói xong lời này nàng lại nghĩ về thực lực của mình. Chỉ e mình và Võ An Quốc cũng chẳng hơn kém nahu là bao. Võ An Quốc không đánh thắng được Lữ Bố, nàng chắc chắn cũng không thắng được.

Vì vậy Tôn Kiên chuyển hướng về phía Tôn Vũ, ôm quyền nói: "Tôn Vũ tướng quân, chúng ta lại hợp tác một lần nữa, ra khỏi doanh trại nghênh chiến Lữ Bố được không?"

Ôi má ơi! Tôn Vũ kêu lên thảm thiết trong lòng: rõ ràng lại đẩy trách nhiệm lên trên đầu của ta. Ta không muốn đánh nhau với Lữ Bố. Ở thời đại tam quốc này không nên đánh nhau với ai nhất? Câu trả lời chắc chắn là Lữ Bố rồi. Dù có mười cái mạng không đủ dùng.

Hắn vốn muốn cự tuyệt, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt giống như cầu xin của Tôn Kiên. Ôi, bà cô này thật khờ! Cần Vương như vậy thì bán mạng làm cái gì? Tôn Vũ hít sâu một hơi. Có điều hắn cũng không chán ghét loại người làm việc kỹ lưỡng, chịu trả giá máu và mồ hôi như vậy. Bởi vì những người này đều có phẩm chất cao thượng, rất đáng khâm phục, không hề đáng buồn cười chút nào.

Lúc này Tôn Vũ đang có sự đấu tranh tư tưởng rất lớn. Hắn thầm nghĩ: ta cộng thêm Tôn Kiên quá nửa vẫn là không đánh lại được Lữ Bố. Tuy vậy Lữ Bố dường như chỉ đả thương người chứ không giết người! Lúc ta sử dụng "Phụ tá" liền đứng xa một chút, cẩn thận một chút, có lẽ sẽ không có việc gì. Chỉ cần để cho Tôn Kiên biết khó mà lui là được rồi.

Hắn ôm quyền nói với Tôn Kiên: "Tôn Kiên tướng quân, ta rất sẵn lòng cùng người xuất chiến. Tuy vậy ta cảm thấy Lữ Bố thâm sâu khôn lường. Tướng quân cũng đừng ham chiến, nếu cảm thấy không địch lại lập tức rút về mới là thượng sách."

Tôn Kiên khẽ gật đầu.

Hai người từ từ phóng ngựa ra khỏi doanh trại, tới trước mặt Lữ Bố thì dừng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.