Meo meo mắt trước đây quyến rũ nam nhân, làm bọn họ yêu mình, sau đó lại trêu cợt bọn họ. Nàng chưa từng một lần thất bại.
Thực ra nguyên nhân rất đơn giản. Thế giới này là nữ tôn nam ti, nữ nhân luôn luôn cao quý hơn. Phần lớn nam nhân không dám có ý nghĩ hung bạo với phụ nữ, giống như thế giới nam tôn nữ ti rất ít có nữ nhân đi cưỡng gian nam nhân. Meo meo mắt chưa từng gặp người nào có can đảm cưỡng ép nàng.
Lúc này đây nàng chạy tới trêu cợt Tôn Vũ, không ngờ lại kích thích thú tính của Tôn Vũ, hắn đè luôn nàng xuống đất. Lần này kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay rồi. Hai hàng nước mắt chảy ròng ròng, nàng thầm nghĩ: xong rồi, tấm thân trong sạch của ta đã mất, ta coi như bị quỷ đè. Sau này phải gọi người băm vằm hắn ra. Chỉ là... Ta vì cái gì như thế không cam lòng được... Thà ta phụ nam nhân trong thiên hạ, không để nam nhân trong thiên hạ phụ ta... Ta không cam lòng!
Meo meo mắt tự thương cảm một lúc lâu mới cảm giác thấy Tôn Vũ cũng không có đè lên trên người nàng, thậm chí không có động tay động chân như lúc trước.
A? Thật kỳ quái? Meo meo mắt mở đôi mắt đang nhắm chặt ra thì thấy Tôn Vũ đang mỉm cười nhìn nàng.
"Ngươi... Ngươi không phải muốn làm mấy chuyện xấu hay sao? Tới đi?" Meo meo mắt phát hiện Tôn Vũ buông lỏng bàn tay bịt miệng mình, nhưng nàng ngang bướng không chịu kêu cứu mà lại khiêu khích nói: "Tới đi, cường bạo ta đi? Thú tính của ngươi không phải đang phát tác hay sao?" Meo meo mắt là một nữ nhân quật cường, tuy rằng vừa rồi tức giận đến khóc một hai giây, nhưng mà lập tức lại cứng rắn trở lại.
Tôn Vũ thở dài, nhẹ nhàng buông tay meo meo mắt ra, nâng nàng đứng dậy, sau đó mỉm cười nói: "Ta vốn không có phát tác thú tính. Vừa rồi chẳng qua chỉ là giả bộ thôi."
"Ngươi... Tên hỗn đản này!" Meo meo mắt giận dữ.
"Đừng coi thường nam nhân!" Tôn Vũ cười ha ha, xoay người đi: "Có lẽ bình thường cô gặp đều là nam nhân khúm núm đối với cô, nhưng Tôn Vũ ta không giống như vậy. Đừng có trêu chọc ta!" Tôn Vũ đi vòng qua lều, biến mất trong màn đêm.
Thấy hắn đi rồi, Tào Tháo mới phát hiện cả người mình đều xụi lơ. Nàng đặt mông ngã ngồi trên mặt đất đất, nghiến răng ken két nói: tên bại hoại này, ta có nên đi gọi Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Nhạc Tiến... tới đem hắn bầm thây vạn đoạn hay không?
Ôi, coi như xong! Là ta quyến rũ hắn trước để trêu chọc hắn, hắn lại quay lại chơi ta một vố. Vì chuyện như vậy mà giết người phóng hỏa thì không đáng rồi. Meo meo mắt rộng lượng hơn nữ nhân bình thường nhiều, ít nhất trong việc xử lý nam nhân thường rất độ lượng. Nàng từ từ bò dậy, trong ánh mắt lấp lánh đầy vẻ bất phục: Tốt! Nếu ngươi đã muốn cùng ta chơi đùa, ta sẽ cùng ngươi chơi đùa. Meo meo mắt ta không làm Tôn Vũ ngươi yêu ta, ta không phải là họ Tào nữa. Thà ta phụ nam nhân trong thiên hạ, không để nam nhân trong thiên hạ phụ ta. Chí hướng của Tào Tháo ta, nhất định phải thực hiện!
Meo meo mắt sửa sang lại quần áo. Vai áo nàng bị rách nhìn rất bất nhã. Nhưng nàng không để tâm, dứt khoát đưa tay xé luôn đầu vai bên kia. Hai bên vai đều lộ ra nhìn trông càng diễm lệ. Nàng như một con thiên nga kiêu ngạo, thanh nhã đi về phía cửa trại.
Mới vừa đi ra vài bước, chỉ thấy trong cửa đại trướng có bóng người. Giang Đông chi hổ Tôn Kiên đứng ở nơi đó, cao giọng kêu lên: "Tôn Vũ Tôn Tầm Chân tướng quân có ở đây không? Ta là Tôn Kiên. Lần trước ta nói với tướng quân chuyện ở rể Tôn gia, Tôn tướng quân suy nghĩ thế nào rồi?"
Nhuyễn muội tử Công Tôn Toản đứng ở cửa đại doanh. Nàng như một con trâu mẹ đang bảo vệ nghé con, hừ lạnh với Tôn Kiên: “Tầm Chân nhà ta sẽ không ở rể Tôn gia của ngươi đâu, hắn muốn cùng ta thành thân! Hơn nữa hai tỷ muội Công Tôn gia chúng ta sẽ cùng thành than với Tầm Chân. Tôn Kiên, từ bỏ ý định của ngươi đi."
Thì ra trong lúc Tào Tháo “tâm sự” với Tôn Vũ, Tôn Kiên lại chạy tới Công Tôn quân hỏi hắn có bằng lòng ở rể Tôn gia hay không. Lúc này Tôn Vũ chính là đang trêu chọc Tào Tháo, Tôn Kiên liền trực tiếp tìm Công Tôn Toản. Công Tôn Toản vừa nghe Tôn Kiên tới để chiêu Tôn Vũ ở rể Tôn gia, tức giận nghĩ: đến đoạt nam nhân của ta?
Nhuyễn muội tử tuy ở trước mặt Tôn Vũ thì rất ôn nhu, nhưng với ngoại nhân nàng đích thị là một nữ tướng quân uy phong. Hai người Công Tôn Toản và Tôn Kiên nói vài câu đã biến thành cãi lộn tranh đoạt nam nhân. Đương nhiên Tôn Kiên là đoạt giúp đỡ nữ nhi của mình.
Chỉ nghe Tôn Kiên ngạc nhiên nói: "Hai tỷ muội Công Tôn các ngươi cùng thành thân? Không phải thế chứ, hào phóng như vậy?"
Khuôn mặt xinh xắn của nhuyễn muội tử đỏ lên. Nàng lớn tiếng nói: "Có cái gì kỳ quái? Hai tỷ muội chúng ta tình thâm nghĩ trọng, xài chung một chồng không có gì hiếm lạ cả."
Trong lòng Tôn Kiên suy nghĩ như chớp. Thiếu niên anh hùng duy nhất trong thiên hạ có võ tướng kỹ, không đoạt thì thật là đáng tiếc. Người nào cướp được chính là đã vớ bẫm, không thể tặng cho Công Tôn gia các ngươi. Nàng ngẩng cao đầu nói: "Hừ, hai tỷ muội các ngươi cùng chung một chồng là tốt à? Hai nữ nhi của ta cũng có thể. Tầm Chân, ngươi mau ra đây. Ta sẽ lệnh cho Tôn Sách, Tôn Quyền đều thành thân cùng ngươi!"
Lúc này Tôn Vũ nào dám đi ra. Hắn chảy mồ hôi đầm đìa, trốn trong doanh trướng của mình không dám động đậy.
Tào Tháo nhìn thấy chuyện nào nhiệt này. Khó trách ta quyến rũ không được Tôn Vũ, thì ra một đám nữ nhân đang đứng xếp hàng đợi hắn chọn.
Nàng thầm nghĩ: Tào Tháo ta là người như thế nào? Hừ, danh tiếng của thiên hạ này đều phải thuộc về ta. Các ngươi nếu như đều muốn đoạt tên nam nhân này, ta đương nhiên phải thò tay vào tham gia náo nhiệt.
Tào Tháo tiến về phía trước một bước, chui vào giữa Tôn Kiên và Công Tôn Toản, lớn tiếng nói: "Các ngươi đừng cãi cọ nữa, không phải chỉ là hai tỷ muội thôi sao? Làm sao bằng Tào gia nhà ta người nhiều thế lớn? Tôn Tầm Chân, ngươi mau ra đây. Nếu như ngươi chịu ở rể Tào gia, ta gọi Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Nhạc Tiến... Hừ hừ, tất cả chúng ta đều thành thân với ngươi!"
Nói câu này xong, trong lòng Tào Tháo rất đắc ý. Ha ha ha, thiên hạ này nếu nói đến ra tay hoành tráng, ai có thể so được với Tào Tháo? Bản lĩnh làm náo động Công Tôn Toản và Tôn Kiên có thúc ngựa cũng không theo kịp ta.
Có điều lần này nàng ra tay quá đà rồi. Ngay cả Tào Tháo cũng không tin những lời này của mình. Trên thực tế nàng cũng chỉ nói chơi để góp phần náo nhiệt. Nếu thật muốn mang cả đám đại tướng cùng Tôn Vũ thành thân, nàng chắc chắn là không chịu. Công Tôn Toản và Tôn Kiên căn bản là không nàng. Hai người cùng xì một tiếng, khinh miệt nói: "Tào Mạnh Đức, ngươi chạy tới đây nói bậy cái gì vậy? Nơi này không có chuyện của ngươi, đứng sang một bên chơi đi."
Cái gì? Sự tình náo động như vậy sao lại không phải chuyện của ta? Lần này Tào Tháo thực sự không vui rồi. Hai tay nàng chống nạnh, lớn tiếng nói: "Tào Mạnh Đức ta nói một là một, nói hai là một! Tôn Tầm Chân, ngươi đi ra đây. Ngươi muốn lấy hai người, hay là muốn toàn bộ Tào gia chúng ta."
Trời, cô nàng này nói thật à? Bị điên rồi phải không? Tôn Kiên vừa nghe, Tào Tháo bỏ tiền vốn lớn như vậy à? Không được, lão nương không thể thua. Nàng dựng thẳng người lên, cao giọng nói: "Tào gia có vài người như vậy tính cái rắm gì. Nghe cho rõ đây, Tôn gia ta nguyện ý để Tôn Sách, Tôn Quyền, Tôn Thượng Hương, Chu Du, Hoàng Cái, Tổ Mậu..”
Oa, chiến thuật biển người! Tào Tháo và Tôn Kiên vừa ra chiêu này, Công Tôn Toản trợn tròn mắt. Người nhà Công Tôn mới thảm thương làm sao, làm sao xuất ra đội hình như vậy được.
Sắc mặt nhuyễn muội tử trắng nhợt, nước mắt vòng quanh. Nàng khóc nức nở nói: "Các ngươi khi dễ Công Tôn gia ta không có người. Tầm Chân sẽ không đáp ứng các ngươi đâu. Quê nhà của hắn không có chuyện ở rể, hắn sẽ không đáp ứng các ngươi."
Nhìn thấy nhuyễn muội tử khóc, Tôn Vũ không có cách nào trốn được nữa. Hắn từ trong doanh trướng lao ra ôm lấy nhuyễn muội tử vào trong lòng, ôn nhu nói: "Bá Khuê ngoan, đừng khóc. Nàng nói rất đúng, ta sẽ không ở rể Tôn gia và Tào gia. Ngoan, không khóc nữa!"
Hắn quay qua Tôn Kiên và Tào Tháo lạnh lùng nói: "Mời hai vị tướng quân trở về đi. Các người làm chủ công cả ta khóc, thứ lỗi chúng ta không thể tiếp đón! Chuyện ở rể đừng nghĩ tới nữa. Quê nhà của ta nam nữ bình đẳng, không có chuyện ở rể."
Tào Tháo thì chỉ thích thể hiện. Về phần Tôn Kiên, sau khi nói ra một đống tên cũng có chút hối hận. Nào có chuyện xuất vốn lớn như vậy để chiêu một người nam nhân ở rể. Chuyện này mà truyền ra chắc chắn sẽ mất mặt Giang Đông chi hổ, cho nên trong lòng nàng mong Tôn Vũ không đáp ứng.
Nghe Tôn Vũ cự tuyệt, hai người vội vàng nói vài câu, vù một cái đã biến mất vô tung vô ảnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]