“A, chúng dùng những thanh gỗ đó để phá cửa thành.” Tôn Vũ nhanh tay cầm lấy cung, rồi sử dụng võ tướng kĩ “Tất trung” bắn ngã bốn năm tên binh lính nâng gỗ, nhưng binh lực của quân Ô Hoàn rất cường thịnh, chết vài tên lại bổ sung vài tên, chỉ trông vào từng mũi tên của Tôn Vũ thì không thể nào ngăn cản bọn họ phá cửa thành.
“Chuẩn bị dầu nóng cùng gạch chịu lửa!” Tôn Vũ nhìn những thanh gỗ đang càng ngày càng gần cửa thành, liền nhanh chóng hạ lệnh.
Hắn ra lệnh xong quay đầu liền thấy bọn lính chuẩn bị dầu nóng cùng gạch chịu lửa từ lâu, chỉ có hắn vẽ rắn thêm chân mà thôi. Thì ra ở thế giới này, chiến tranh đã trở thành một loại hệ thống. Có rất nhiều thủ đoạn tấn công lẫn phòng ngự, ngươi ra một chiêu ta liền đỡ một chiêu. Không cần tướng lãnh chỉ huy, bọn lính cũng hiểu được thủ đoạn khắc chế tương ứng.
Trên thực tế, như vậy cũng đúng, ở thời cổ đại không có điện thoại cùng vô tuyến điện, mệnh lệnh trên chiến trường không có khả năng gửi đến lỗ tai binh lính trong nháy mắt cho nên đa số binh lính thường dựa vào kỹ năng họ đã được huấn luyện ở trước đó. Tướng lãnh không cần chỉ đạo quá chi tiết, đây cũng là lí do mấy vạn đại quân nói tiêu đời là tiêu đời, tướng lãnh cản không được. Một trận đánh nổ ra, ai thèm nghe một mình ngươi chỉ huy.
"Khó trách thời Tam Quốc lưu hành trò đấu tướng, dù sao tướng lãnh cũng không có tác dụng gì, tướng đánh tướng, binh đánh binh, chỉ cần soái kỳ còn đứng vững, sĩ khí không giảm là được." Tôn Vũ đổ mồ hội hột một phen.
Thanh gỗ của quân Ô Hoàn nhanh chóng vọt tới phía dưới cửa thành phía đông, hương dũng trên đầu tường bắt đầu đổ dầu nóng xuống, sau đó đem gạch chịu lửa ném ra, phía trước cửa thành lập tức dấy lên những ngọn lửa đỏ hừng hực, hai thanh gỗ bị dầu đổ vào, chẳng mấy chốc cũng bị lửa thiêu, binh lính Ô Hoàn đành phải bỏ qua hai thanh này, tiếp tục bảo vệ các thanh gỗ khác tiến về phía trước.
Các kỵ binh tạo thành một vòng vây quanh thanh gỗ, rồi bắn tên không ngừng để trấn áp hương dũng trên đầu tường. Bởi vì kỵ binh phe Ô Hoàn quá đông, người nào người nấy cũng đều thành thạo cung mã. Trong thời gian ngắn, tên bay loạn xạ trước cửa thành, hương dũng đổ dầu nóng bị bắn chết mấy người. Mấy người này vừa chết, lại có một đám hương dũng khác xông lên đổ dầu xuống dưới thành, cứ như vậy hai bên tiếp tục tranh đoạt từng đoạn đầu tường.
Tuy hương dũng Trác huyện chiếm địa lợi, nhưng là tố chất binh lính kém quá xa, nhân số binh lính cũng kém quân Ô Hoàn rất nhiều. Tường thành Trác huyện lại thấp, cửa thành cũng mỏng nên không dùng thanh chặn, từ đó cục diện cũng trở nên khẩn trương hơn.
NM01 báo cáo: “Chủ nhân, căn cứ tính toán, cửa thành khó giữ được, ước chừng chỉ chống đỡ được 43 phút 32 giây nữa.”
Cửa thành mà vỡ, chắc chắn Trác huyện sẽ bị tiêu diệt.
Tôn Vũ cúi đầu suy nghĩ một chút, hắn vốn nghĩ rằng vì mình bị bệnh nan y nên chỉ có thể sống mười năm, không thể tưởng được bây giờ ngay cả mười năm cũng chưa sống hết, ấy vậy đã phải chết ở một nơi như thế này. Thôi, sớm muộn gì cũng chết, chi bằng lao lên phía trước làm anh hùng đi.
Hắn quay sang đối với một đám hộ vệ quanh thân nói: “Đi, chúng ta phía sau cửa thành! Tử thủ, chết cũng phải chết như một anh hùng.”
Trên mặt một đám hán binh đều biểu hiện vẻ “Khi ra đi đầu không ngoảnh lại". Đầu năm nay, thành thị dân Hán một khi bị dân tộc thiểu số phương bắc công thành, bình thường đàn ông đều sẽ bị giết sạch hoặc bị bắt làm nô lệ, toàn bộ phụ nữ thì trở thành nữ nô cho người Hồ, kết cục cực kì bi thảm .
Bốn phía đều bị bao vây, trốn cũng trốn không thoát. Tôn Vũ cố cứng rắn nói: “Các huynh đệ, đi! Chúng ta đi mặt sau cửa thành chờ, chỉ chờ cửa thành vừa vỡ, chúng ta lập tức liều chết giết địch, chết cũng muốn chết ở cửa thành một cách oanh liệt, chết cũng muốn chết như anh hùng.”
Trên mặt Hán binh cùng các hương dũng trong thành đều một lòng quyết tử, dù sao trốn không thoát, chơi con mẹ nó một phen, giết một thằng coi như huề vốn, giết hai thằng coi như có lời, dù sao trong tình huống bây giờ, sợ hãi cũng vô dụng mà thôi.
Bốn năm trăm tên hán binh cùng hương dũng đứng ở bên người Tôn Vũ, đương nhiên, sau lưng Tôn Vũ còn có tiểu loli Triệu Vân.
“Tử Long, có lẽ chút nữa ta sẽ chết.” Tôn Vũ thở dài nói: “Ngươi tìm nơi nào trốn đi, tiểu cô nương nhỏ nhắn giống ngươi, nấp vào đâu đó thì nói không chừng còn có thể trốn thoát một kiếp.”
“Chết!” Trên mặt Triệu Vân là nỗi sợ hãi: “Không muốn chết, ta không muốn chết!”
“Trốn mau đi!” Tôn Vũ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng.
“Không, trốn đi... Ta cũng sẽ đói chết.” Triệu Vân khóc lóc:“Không muốn chết, ta không muốn chết, tiên sinh cũng không được chết!”
Tôn Vũ thở dài, hắn nhặt thanh trường mâu chế từ trúc ở dưới đất, rồi đưa cho Triệu Vân, đè thấp thanh nói: “Cầm lấy, không muốn chết thì chiến đấu đi, bây giờ tất cả mọi người phải chiến đấu. Ngươi là Triệu Vân, là Thường Sơn Triệu Tử Long, ngươi có năng lực, chỉ cần ngươi muốn chiến đấu, không chừng sẽ có thể sống sót.”
Tôn Vũ bỗng cảm thấy tò mò, trong ở thế giới kia, thần thoại lẫn truyền thuyết về Thường Sơn Triệu Tử Long nhiều vô kể, chẳng lẽ Triệu Vân ở thế giới này lại không có sức chiến đấu ư? Ta không tin! Chắc chắn nàng có võ tướng kĩ, chỉ là bây giờ không dùng được mà thôi. Cũng chính vì tin vào điều này, ta mang theo nàng bên người.
Nhưng tuổi của Triệu Vân còn nhỏ như thế này, thân thể thì gầy yếu, có lẽ do nàng chưa đến tuổi vị thành niên nên không thể phát huy năng lực chăng? Khả năng hoàn toàn có thể xảy ra. Nói không chừng, do mình đến đây và mang nàng vào chốn nguy hiểm, mà nếu nàng chết đi thì sau này cũng sẽ không có Thường Sơn Triệu Tử Long uy phong lẫm liệt nữa.
Quân Ô Hoàn đang phá cửa thành, âm thanh thùng thùng từ từ tàn phá tâm hồn con người. Lúc này, cửa thành đơn bạc của Trác Huyện đã phát ra âm thanh cạc cạc hết sức đáng sợ, cửa thành đã bị móp một lỗ lớn, chỉ cần tiếp tục công kích vài cái nữa thì chắc chắn sẽ bị thủng.
Tôn Vũ thật sâu hít một hơi, nói với nm01: “Hoạt hóa tế bào, võ tướng kĩ Cự Lực.”
Ánh sáng hồng tỏa ra quanh người Tôn Vũ, Tôn Vũ nắm bừa một cây chùy lớn, rồi hươ trên tay, chỉ cảm thấy vừa lòng mười phần. Dựa vào sức mạnh như vậy... Nói không chừng, mình có thể đột phá vòng vây!
Một tiếng nổ vang lên, thanh gỗ đánh mạnh lên cửa thành, cửa thành đã sắp tứ phân ngũ liệt rốt cuộc cũng không chịu nổi. Sau khi răng rắc một tiếng liền trở thành gỗ vụn.
“Giết sạch! Giết sạch toàn bộ!” Kỵ binh Ô Hoàn hò hét rầm trời, phần lớn kỵ binh vọt đến cửa thành.
Chỉ thấy ánh sáng hồng lóe lên ở phía sau cửa thành, Tôn Vũ cầm một thanh chùy lớn, trên đỉnh đầu lóe hai chữ “Cự lực”. Hắn vừa đi trước làm gương vừa dẫn người từ trong Trác huyện đánh ngược ra, tiểu loli Triệu Vân vẫn đi theo bên người hắn.
Tôn Vũ vung chùy, bốn năm tên lính Ô Hoàn ở gần hắn lập tức bị đánh cho bay ra ngoài, cả người lẫn ngựa trở thành thịt vụn. Vô số binh lính Ô Hoàn ở phía sau lại tiếp tục xông lên tầng tầng lớp lớp để đoạt cửa thành với bốn năm trăm hương dũng do Tôn Vũ suất lĩnh.
“Oa, không phải võ tướng kĩ của người này là Tất Trung sao?” Quân Ô Hoàn cùng hương dũng Trác huyện cùng kinh hô.
“Hắn có hai loại võ tướng kĩ!” Trương Thuần chấn động, bất chấp vết thương trên vai, mạnh mẽ đứng lên: “Truyền mệnh lệnh của ta, bắt sống hắn. Ta phải xé hắn ra để xem rốt cuộc hắn có thứ nào không giống người thường.”
Vô số kỵ binh Ô Hoàn tấn công tại cửa thành, Tôn Vũ khổ chiến một hơi. Còn đám hương dũng ở phía sau, khi thủ thành họ còn có thể dựa vào tường miễn cưỡng đối chiến với quân địch, nhưng với tình thế bây giờ thì càng không thể so với quân Ô Hoàn vốn đã rất đông đảo. Dưới đao của người Ô Hoàn, sớ lượng binh lính Tôn Vũ mang đến nhanh chóng giảm bớt.
Một gã kỵ binh Ô Hoàn vung cương đao về phía Triệu Vân, Tôn Vũ huơ chùy, đánh tên kỵ binh này thành thịt vụn. Sau đó, Tôn Vũ lại tiếp tục dùng chuỳ đánh bay hai mươi mấy tên lính Ô Hoàn. Bấy giờ, hắn bắt đầu cảm thấy cánh tay tê dại.
Tôn Vũ không biết võ tướng thế giới này sử dụng võ tướng kĩ có mệt mỏi hay không, nhưng mình sử dụng hoạt hóa tế bào để có sức mạnh, điều này sẽ hao tổn theo thời gian nên không thể nào chiến đấu lâu.
Hơn nữa hắn còn phải phân tâm để bảo vệ cho Triệu Vân ở phía sau, một phần mệt nhọc biến thành hai phần, thật đúng là vướng tay vướng chân, không đánh được bao nhiêu.
“Triệu Tử Long, chiến đấu đi!” Tôn Vũ đánh văng một binh lính Ô Hoàn, lớn tiếng quát: “Nếu ngươi không chiến đấu thì sẽ chết!”
“Ta... Chiến đấu...” Triệu Vân run rẩy kịch liệt: “Ta không biết chiến đấu... Ta không biết chiến đấu... Ta, ta không muốn chết...... Nhưng ta không biết chiến đấu như thế nào.”
Lại có người bổ một đao về phía Triệu Vân, Tôn Vũ vung chùy đánh bay đao này. Ai, có lẽ tuổi của nàng thật không thể dùng võ tướng kĩ, Tôn Vũ thở dài: Xem ra ta đã liên lụy đến nàng. Trong tương lai, Thường Sơn Triệu Tử Long ở dốc Trường Bản cũng không còn nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]