Quay về căn phòng cũ của mình, Mạnh Như Ký ngồi lên giường, vuốt ve chăn gối sạch sẽ chỉnh tề, sau đó nhìn Thương Lam ở trước mặt: "Dụng tâm rồi, vẫn còn sạch sẽ như vậy, thường xuyên thay đúng không?"
Ánh mắt Thương Lam vẫn luôn đặt trên người Mạnh Như Ký, nghe vậy hốc mắt nàng ta lại phiếm đỏ, bình tĩnh một lúc mới ổn định cảm xúc, mở miệng: "Không biết khi nào tôn chủ sẽ tỉnh lại, thế nên bất cứ lúc nào cũng cho người chuẩn bị chăn gối sạch sẽ. Bây giờ tôn chủ thực sự quay về rồi... nhưng ta lại có chút không dám tin, sợ là một giấc mơ."
Mạnh Như Ký mỉm cười: "Ta đã giết một người rồi, còn giống mơ sao?"
Nhắc đến chuyện này, Thương Lam hơi khó hiểu: "Tại sao tôn chủ lại một mực muốn giết Mịch Viên tiên quân đó? Mặc dù tính cách tên đó đáng ghét, nhưng trong tình hình bây giờ, hắn ta cũng là một tiên nhân có thể tiêu diệt minh quái..."
"Ừm... xem như là có thù riêng đi. Trước đây vì tu hành mà hắn ta không biết đã giết bao nhiêu người vô tội, giết người đền mạng, bất luận khi nào thì hắn ta cũng phải trả. Hơn nữa..." Mạnh Như Ký bĩu môi: "Hắn ta có thể tiêu diệt minh quái thì sẽ không ăn mặc hào nhoáng xuống núi bắt muội quỳ. Cặn bã, giết trước, không thừa."
Thương Lam nghe vậy thì khẽ cong khoé môi. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ: "Tôn chủ quay về rồi? Quay về rồi? Thật sao!?"
Nghe giọng biết người, Thanh Nhiêu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nhu-ky/3357468/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.