Cảnh tượng trong quá khứ dừng lại lúc Lâm phu nhân ngã xuống.
Mạc Hĩ thật vung tay, thổi tan đám mây mù vẽ ra cảnh tượng.
Vì sân nhỏ trong quá khứ có cách bài trí giống với cái sân hiện tại, Mạnh Như Ký nhất thời hơi mơ hồ, chưa bước ra khỏi quá khứ. Cho đến khi Lâm phu nhân ngồi trên đất thấp giọng mở miệng, Mạnh Như Ký mới bị giọng nói khàn khàn của bà ta gọi về thực tại.
"Những chuyện này, ta đều nhớ." Lâm phu nhân nhìn Mạc Hĩ, trong đôi mắt dường như vẫn còn vẻ ẩm ướt mà sương mù mang lại: "Từng câu nói, từng chuyện, ta đều nhớ."
"Nếu đã như vậy..." Mạc Hĩ nghi hoặc hỏi: "Tại sao bà lại thay đổi?"
"Bởi vì... con của ta chưa từng khóc, nhưng vào ngày giết ta, ta đã nhìn thấy ánh nước."
Mạc Hĩ hơi sững sờ.
Câu trả lời này dường như hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng ta.
Dường như, nàng ta vốn cũng không ý thức được, trong mắt bản thân lúc đó lại có ánh nước.
"Ngươi rất nghe lời, yêu cầu nghiêm khắc của ta, ngươi vẫn luôn hoàn thành rất tốt. Không sợ hãi, không chùn bước, vĩnh viễn tiến lên, ta cũng thuyết phục bản thân, an tâm cho rằng ngươi chính là như vậy, ngươi là... tác phẩm hoàn hảo nhất của ta."
Lâm phu nhân vừa khẽ lắc đầu vừa nói: "Nhưng ta sai rồi, sai lầm lớn rồi... Ta tỉnh ngộ quá muộn, vào thời khắc cuối cùng, ta mới nhìn thấy, ngươi không phải chỉ có thiên phú, mà ngươi còn có trái tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nhu-ky/3352707/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.