TIẾT TỬ
Mạnh Như Ký ngồi trên ngưỡng cửa gỗ gãy, cắn một loại trái cây xanh vàng đan xen, trộn lẫn nước mắt mặn chát của mình, loại quả này cũng xem như không khó nuốt nữa.
Mạnh Như Ký vừa ăn vừa vô cảm rơi nước mắt, lấp đầy cái bụng đói rồi nàng mới có tâm tư liếc ánh trăng một cái, mơ hồ xanh biếc, cùng màu xanh với mặt nàng.
"Ài..." Nàng thở dài, cúi đầu nhìn bộ y phục xa hoa một thời của mình, trải qua sự gột rửa của thời gian, y phục đã cũ nát, có chỗ thậm chí còn rách ra, tơ đứt lộn xộn, xen lẫn với vài sợi chỉ vàng óng ánh, hồi tưởng quang cảnh ngày xưa.
"Hay là... đi chết đi vậy."
Nói rồi, nước mắt của nàng lại không nhịn được mà rơi xuống.
Tại sao...
Rốt cuộc là tại sao!
Tại sao một người từng là "Yêu Vương" như nàng, lại bị cuộc sống hành hạ đến phát khóc...
Đến nơi quái quỷ này được nửa tháng rồi, nàng vẫn không thể thích ứng với cuộc sống ở đây, cuộc sống bần cùng, túng quẫn, gian khổ này...
Mạnh Như Ký nghiêng người, muốn lấy bát nước vỡ trên mặt đất bên cạnh lên uống chút nước, nhưng nàng vừa cúi đầu, một bao tải rơi "rầm" xuống trước mặt nàng.
Mạnh Như Ký nhất thời ngẩn ra, ánh mắt thuận theo bao tải rơi lên người nam tử đứng sau, ánh mắt của nàng quét qua đôi chân dài, vòng eo nhỏ, bờ ngực rộng của hắn, cuối cùng rơi trên mặt hắn.
Thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nhu-ky/2571178/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.