Ngày hôm sau, trong chợ vô cùng náo nhiệt.
Sạp hàng của Mạnh Như Ký ở bên cạnh tiệm mì của Diệu Diệu, nàng ngồi nhìn người trong chợ đi tới đi lui, trên mặt người nào cũng tràn ngập vui vẻ, vì thế liền hỏi Diệu Diệu đang nghỉ ngơi uống nước bên cạnh: "Hôm nay là ngày gì sao? Náo nhiệt quá vậy?"
"Không phải, hôm nay là ngày các quân sĩ vận chuyển hàng hoá từ bên ngoài về, bọn họ sẽ mang theo rất nhiều đồ mới mẻ bình thường không có, đồ ăn, đồ dùng đều có hết. Phong phú hơn ở chợ chúng ta nhiều!"
"Nơi này của các muội còn có bên ngoài?" Mạnh Như Ký kinh ngạc: "Là nhân gian sao?"
"Không phải không phải, chính là bộ phận bên ngoài. Vùng đất Vô Lưu rất rộng lớn, chỉ là bình thường chúng ta đều không ra ngoài nên không ai nhắc đến, ở vùng đất Vô Lưu ngoại trừ chỗ chúng ta thì bên ngoài còn có thành trấn núi biển, còn có thành Trục Lưu chuyên buôn bán, nghe nói toà thành đó rất lớn, thành chủ bên đó còn giàu nứt đố đổ vách cơ!"
Bây giờ Mạnh Như Ký rất thích nghe vài chuyện mơ mộng về giàu nứt đố đổ vách này.
Nàng nổi hứng.
"Vậy thì, thành chủ của thành Trục Lưu đó làm sao mà giàu nứt đố đổ vách được thế?"
"Ngươi muốn học theo hắn sao?" Ông chủ đang ở bên cạnh luộc mì, nghe thấy hai người nói chuyện thì cũng bật cười: "Ta cũng muốn đây! Nếu ta có cơ hội như hắn, tiệm mì này của ta còn không kiếm được tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nhu-ky/2571156/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.