Chương trước
Chương sau
Hiển nhiên, Diệp Xuyên không thay đổi tên chữ của mình. Hắn vẫn luôn dùng tự này đến tận bây giờ.

Thế nên, trên vách đá tuyết đó, hắn mới hỏi nàng, hắn họ Diệp tên Xuyên, tên chữ là gì...

Nàng không nhớ được, nên hắn phát điên...

"Ài..."

Mạnh Như Ký thở dài, nhìn Diệp Xuyên vẫn đang ôm "Sinh Sinh", thời gian trong huyễn cảnh dường như dừng lại ở thời khắc này.

Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ cứ đứng bên sườn núi như vậy, đến khi Mạnh Như Ký không chịu được sự im lặng ngột ngạt này nữa, mở miệng: "Chúng ta... không thể quanh quẩn ở đây mãi được, nhìn thôi cũng không phải cách... Ai biết bọn họ định ôm đến lúc nào."

"Đúng vậy, ai biết."

"Ta thực sự không biết..."

"Đương nhiên, từ đầu đến cuối, ngươi không biết chút gì cả."

"Thiên Sơn Quân..."

"Đừng gọi ta là Thiên Sơn Quân, tự ta có sông sâu biển rộng, sinh sinh bất tức, hà tất phải ngắm thiên sơn."

"..."

Mạnh Như Ký trợn mắt cá chết, không chút luyến tiếc nhìn chằm chằm "Mười Vạn Ngọn Núi Cao" chèn ép, nàng quyết định không nhắc hắn bình tĩnh kiềm chế nữa, bởi vì...

Vô ích!

Chua đến mức không khí cũng sắp nổi bọt rồi! Hắn không kiềm chế nổi!

Quy tắc của vật Treo Mệnh, còn lợi hại hơn nàng nghĩ, trong huyễn cảnh này cũng không giảm đi chút nào.

Mạnh Như Ký thở dài, quay đầu, lại thấy cảnh tượng khiến nàng chấn động...

Diệp Xuyên đó, ôm "Sinh Sinh", bởi vì thời gian quá dài mà ánh mắt hắn càng thêm dịu dàng, vẻ mặt càng thêm quyến luyến, còn dám to gan bắt đầu vuốt tóc nàng...

Nghĩ đến đây là chuyện thực sự xảy ra trong quá khứ, Mạnh Như Ký có chút phiền não nắm tóc mình.

Mấy nam nhân này, Diệp Đại Hà, Yểm Thiên Quân và Mục Tuỳ, không tên nào khiến người khác bớt lo!

Mục Tuỳ nhìn nàng nắm tóc, ánh mắt lạnh lùng.

Mạnh Như Ký giả bộ không thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, khẽ ho một tiếng: "Chúng ta vẫn phải tìm cách rời khỏi huyễn cảnh."

"Ừm."

Mạnh Như Ký tiếp tục phân tích: "Huyễn cảnh cũng là trận pháp, là trận pháp thì sẽ có mắt trận, nhất định sẽ có cách phá giải."

"Ừm."

"Hắn là chủ nhân huyễn cảnh, hắn sẽ biết chúng ta đang ở đâu, nhưng hắn lại không tới tìm chúng ta, có thể thấy, hắn muốn chúng ta xem hết đoạn ký ức này..."

Chưa nói dứt lời, bàn tay Mục Tuỳ đột nhiên vòng qua sau đầu Mạnh Như Ký, hắn ôm lấy nàng, khiến nàng không thể không tựa vào hắn.

Mạnh Như Ký ngẩn người, mở to mắt, nhìn Mục Tuỳ gần trong gang tấc: "Ngươi làm gì thế?"

Bàn tay ấm nóng của hắn đặt lên cổ nàng, lòng bàn tay thô ráp của người cầm đao kiếm, vết chai chạm vào tóc nàng, đầu ngón tay cũng vướng vào những sợi tóc xoã.

Như thể quấn quýt.

Giọng nói Mục Tuỳ khàn khàn: "Đây là ký ức giữa ngươi và hắn."

Vẫn đang ăn giấm.

Mạnh Như Ký mệt mỏi thở dài:

"Đúng, đây chính là ký! ức! của! bọn! ta, quá khứ của bọn ta, chính là khoảnh khắc ngươi đang nhìn thấy, làm sao?" Nàng phóng lao theo lao nói: "Ngươi muốn thế nào?"

"Ta muốn thế nào?" Mục Tuỳ ấn gáy nàng, khiến nàng càng dựa sát vào hắn: "Ta có thể thế nào? Ta sẽ không mất tỉnh táo; cũng sẽ không lao vào lòng người khác, hứa hẹn nhân duyên; càng sẽ không quên cố nhân, giả bộ chân tình, lừa người mới ký hôn thư."

Lời của Mục Tuỳ, nói rất chân thành, tựa như thực sự bị người mình yêu phản bội, bi thương cùng cực.

Mà Mạnh Như Ký nghe xong, vẻ mặt đần ra.

Mạnh Như Ký mặc kệ hắn giữ gáy mình, cảm nhận độ ấm lòng bàn tay hắn, nhưng vẻ mặt lại rất khó coi:

"Thứ nhất, ta không lao vào lòng người khác, thứ hai, ta không hứa hẹn nhân duyên. Thứ ba..." Mạnh Như Ký nhíu mày, nhìn Mục Tuỳ: "Ta đã giả bộ chân tình với ngươi."

Lời này không nói thì thôi, nàng vừa thừa nhận, Mục Tuỳ liền giống như bị giáng một cái tát, khoé môi mím chặt.

"Hôn thư ta lừa ngươi ký, nhưng trong lòng ngươi không rõ kết quả sao?" Mạnh Như Ký nhìn chằm chằm hắn: "Không phải ngươi nói, muốn cắt đứt nhân duyên của ta rất dễ sao? Ta họ Mạnh, không phải mộng giữa ban ngày, ta rất tỉnh táo. Nhưng ta thấy ngươi đã bị cảm xúc chi phối đến mức không biết bản thân mang họ gì rồi, Thiên Sơn Quân..."

Mạnh Như Ký nghiêng đầu nhìn hắn:

"Hiện giờ chúng ta có quan hệ ư?"

Trong lời nói như giấu kim, chọc cho bàn tay Mục Tuỳ đau nhói, tim cũng đau.

Đúng vậy, bọn họ có quan hệ ư?

Có.

Quan hệ nhân duyên?

Không phải.

Quan hệ tình cảm?

Không phải.

Bọn họ chỉ là người cùng một thuyền, quan hệ chỉ đơn giản như vậy.

Hôn thư có ký không, trong lòng hắn không tính toán sao?

Hắn tự có tính toán.

Nhưng!

Nhưng...

Khi đầu ngón tay hắn quấn vào tóc Mạnh Như Ký, vận mệnh giống như cũng bị nàng dẫn dắt. Hắn không buông tay ra được, không thoát khỏi sự mềm mại và độ ấm này được...

Thậm chí trong một thoáng chốc, có một suy nghĩ đáng sợ như ác quỷ xuất hiện trong lòng hắn...

Tại sao phải ngăn cản hôn thư đó?

Tại sao phải tước bỏ lập trường của hắn lúc này.

Tại sao, cơn ghen của hắn, lại như vậy, danh bất chính ngôn bất thuận...

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, như một ngọn lửa đốt cháy cơ thể.

Mục Tuỳ nhất thời không rõ bản thân đang phẫn nộ hay khát vọng...

Hắn lệnh cho bản thân buông Mạnh Như Ký ra, nhưng lại thấy mình kéo mặt nàng đến.

Mạnh Như Ký ngơ ngác cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ đang rút ngắn: "Mục Tuỳ!?"

Hai mắt nàng trừng lớn, lập tức nâng tay, khoảnh khắc ngăn lại đôi môi Mục Tuỳ, một giọng nói sắc bén chói tai khác vang lên bên tai bọn họ.

"Làm cái gì thế!"

"Các ngươi đang làm cái gì! Trong ký ức của ta!"

"Quá đáng quá rồi!"

Tiếng gầm rú phá vỡ sự yên tĩnh, rừng cây xung quanh càng thêm đáng sợ, khói đen bốc lên, cây cối méo mó, giống như mọc ra xúc tu đáng sợ, giương nanh múa vuốt trong không khí.

Còn khí tức màu đen bên cạnh bọn họ lúc thì hoá thành hình người, lúc lại hoá thành làn khói. Hình thái của hắn đa dạng, nhưng thứ không đổi là sự phẫn nộ và tiếng hét của hắn: "Các ngươi dám! Các ngươi dám! Vấy bẩn nơi này!"

Mạnh Như Ký lập tức đẩy Mục Tuỳ ra.

Mục Tuỳ nhìn đầu ngón tay mình xuyên qua tóc nàng, cuối cùng rời khỏi mái tóc mềm mại. Vẻ mặt Mục Tuỳ lập tức lạnh lẽo, nhìn làn khói biến hoá đa dạng bên cạnh.

Mạnh Như Ký lại không lạnh lùng như hắn, sau khi quét mắt nhìn quanh một lượt, nàng hận rèn sắt không thành thép gào lên với Mục Tuỳ: "Không nhịn được như vậy sao! Ngươi bắt buộc phải ghen như thế sao! Ngươi xem ngươi chọc hắn thành gì rồi!"

Không đợi Mạnh Như Ký nói xong, Mục Tuỳ vươn tay, nắm lấy làn khói kia!

Mạnh Như Ký bị doạ cho nhảy dựng: "Cẩn thận hắn khống chế ngươi!"

"Dựa vào hắn?" Mục Tuỳ trực tiếp kéo một bóng người ra khỏi làn khói: "Còn kém."

Mạnh Như Ký kinh ngạc: "Thế mà cũng được!?"

Như muốn đáp lại lời Mạnh Như Ký, "rầm" một tiếng, một nam tử bị Mục Tuỳ tàn nhẫn ném ngã xuống đất.

Chính là Diệp Xuyên.

Chỉ là không phải thiếu niên Diệp Xuyên năm đó, mà là tiên nhân Diệp Xuyên điên điên cuồng cuồng Mạnh Như Ký gặp trên vách đá tuyết.

Diệp Xuyên dường như bị Mục Tuỳ ném đau, cật lực bò trên đất, toàn thân run rẩy, hồi lâu cũng không dậy được.

Mục Tuỳ lạnh lùng đứng bên cạnh, xoay xoay cổ tay hỏi: "Làm sao ra ngoài?" Chính là vấn đề Mạnh Như Ký quan tâm nhất.

Diệp Xuyên ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mục Tuỳ, vẻ mặt tràn đầy không cam lòng và thù hận.

"Ta sẽ không nói cho ngươi!"

Chỉ có Mạnh Như Ký đứng bên cạnh hơi sững sờ: "Không phải hắn là chủ nhân huyễn cảnh sao? Có thể trực tiếp dùng tay kéo ra như vậy?"

Lúc này Diệp Xuyên mới quay đầu nhìn Mạnh Như Ký, trong ánh mắt vẫn là không cam lòng và thù hận, có điều nhiều thêm một chút ai oán so với khi nhìn Mục Tuỳ.

Mạnh Như Ký hơi không chịu nổi vẻ mặt này, nàng quay đầu, gãi mũi, nhìn Mục Tuỳ.

Vẻ mặt Mục Tuỳ nhàn nhạt, hắn gõ vào gốc cây khô vung vẩy bên cạnh:

"Trước khi ngươi tỉnh lại, ta đã thăm dò huyễn cảnh này rồi, trống rỗng." Hắn liếc nhìn Diệp Xuyên trên đất: "Ở vùng đất Vô Lưu, thi triển thuật huyễn cảnh cũng cần tiền bạc, trên người con thỏ không có nhiều tiền để hắn tiêu pha."

"Nếu không có quy tắc này..." Diệp Xuyên nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, nghiến răng nghiến lợi: "Ta nhất định sẽ..."

"Ngươi nhất định sẽ làm gì?" Mục Tuỳ nửa ngồi xổm xuống, siết cằm Diệp Xuyên, bắt hắn quay đầu, ép hắn nhìn mình: "Giết nàng ấy?"

Lời nói ra, đã có sát khí.

Ngón tay Mục Tuỳ đặt trên cổ Diệp Xuyên. Vẫn là sát chiêu này, ẩn nấp mà hữu hiệu, chỉ cần khẽ vặn là có thể cắt đứt cổ họng Diệp Xuyên.

Diệp Xuyên hiển nhiên cũng có thể nhìn ra độ hiểm trong chiêu thức này của Mục Tuỳ, nhưng hắn không lùi: "Giết ta, các ngươi sẽ vĩnh viễn không ra được. Cho dù sức mạnh để duy trì huyễn cảnh này rất yếu, ta vẫn là chủ nhân của huyễn cảnh."

Mục Tuỳ cười lạnh: "Ta thử xem." Giọng điệu hắn lạnh lẽo, không hề bị Diệp Xuyên uy hiếp, có vẻ ngón tay này sắp động rồi.

Thấy cảnh tượng này, Mạnh Như Ký lại thở dài.

Lần này, nàng không ngăn cản, nhưng Mục Tuỳ đã vô thức dừng tay.

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Như Ký: "Ngươi muốn giữ lại hắn?"

"Không thì sao?"

Mục Tuỳ mím môi, lại như bị giáng một cái tát nữa.

Nhưng đây cũng là chuyện hắn dự liệu, bất luận là Yểm Thiên Quân Mạc Ly kia hay là "Sinh Sinh Bất Tức" này, nàng đều muốn giữ lại.

Giữ lại cái mạng ti tiện của bọn họ, còn có thứ khiến người khác ghét bỏ giữa bọn họ: Quá khứ.

Mạnh Như Ký cũng ngồi xổm bên cạnh Mục Tuỳ, nhìn hắn:

"Buông tay ra đi, ngươi có thể dễ dàng xách hắn ra như vậy, xem ra hắn cũng không làm được yêu gì nữa."

Mục Tuỳ lạnh mặt, nhưng vẫn buông tay.

Bởi vì Mạnh Như Ký nói đúng.

Huyễn cảnh này, theo hắn thấy, từ lúc bắt đầu vốn đã không phải nguy cơ, nguy cơ là...

Mục Tuỳ liếc nhìn cái hố đằng xa, bên cạnh hố, đoạn hồi ức đó vẫn tiếp tục. Thiếu niên Diệp Xuyên vẫn ôm Mạnh Như Ký, hắn đang xoa đầu nàng, hết lần này đến lần khác...

Đúng là chướng mắt...

"Giả bộ cái gì! Đôi gian phu dâm phụ các ngươi! Ngươi đã phản bội ta! Ngươi phản bội ta vì tên nam nhân này! Ta không cần các ngươi đồng cảm! Cùng lắm thì cùng chết! Cùng chết ở đây!" Diệp Xuyên trừng mắt nhìn Mục Tuỳ, càng lúc càng kích động.

Bàn tay vừa hạ xuống của Mục Tuỳ lại định nhấc lên. Mạnh Như Ký giữ hắn lại.

Trong tiếng gào thét khiêu khích của Diệp Xuyên, Mạnh Như Ký day day mi tâm.

"Ngươi để ta nói chuyện riêng với hắn." Mạnh Như Ký nói với Mục Tuỳ.

Mục Tuỳ nhất thời ngẩn ra, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, như thể đã hạ quyết tâm. Hắn đã nghĩ ra hàng ngàn lý do nói không, cho dù thô lỗ thì sao, hắn cứ đứng đó, Mạnh Như Ký và Diệp Xuyên cũng không thể làm gì hắn.

Nhưng trong ánh mắt chân thành không giấu giếm của Mạnh Như Ký, cơ thể vốn phản bội hắn mấy ngày nay đột nhiên nghe lời.

Hắn đứng dậy, xoay người rời đi, cách khá xa.

Chuyện của bọn họ, vốn không liên quan đến hắn... Nghĩ vậy, Mục Tuỳ ngồi dưới sườn núi, dùng tay nghiền nát một cành cây trên mặt đất.

Hắn không định nghiền ngẫm cảm xúc trong lòng mình, chỉ đơn giản phủi tay trên người, sau đó vô cảm nhìn về phía xa.

Nhìn thiếu niên Diệp Xuyên đang ôm Sinh Sinh kia...

Quả nhiên...

Vẫn là rất chướng mắt.

Mạnh Như Ký nhìn Mục Tuỳ đi xa, điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó nhìn thẳng Diệp Xuyên.

"Ngươi bình tĩnh lại trước đã."

Mục Tuỳ rời đi quả thực khiến cơn giận của Diệp Xuyên giảm đi rất nhiều, hắn lại nhìn Mạnh Như Ký, oán hận, phẫn nộ, bi thương, sỉ nhục, tất cả đều trộn lẫn trên mặt hắn.

Mạnh Như Ký cố gắng bình tĩnh nói: "Những chuyện xảy ra, ta đã thấy rồi..."

"Không, ngươi không thấy." Diệp Xuyên ngắt lời nàng, hắn vung tay, ánh sáng không ngừng biến đổi và cây cối giương nanh múa vuốt trong huyễn cảnh cũng lập tức khôi phục bình thường.

Ánh dương xuất hiện, Diệp Xuyên ôm Sinh Sinh lâu như vậy, cuối cùng cũng mệt mỏi thiếp đi.

Mà lúc này, "Sinh Sinh" lại tỉnh dậy. Ánh sáng trên người nàng mờ dần, chỉ thấy bản thân bị một nam tử xa lạ ôm trong lòng. Vẻ mặt "Sinh Sinh" kinh hãi, lập tức đẩy thiếu niên Diệp Xuyên kia ra, rồi chạy...

Bước chân nàng loạng choạng, vừa chạy vừa quay đầu lại, sợ thiếu niên tỉnh dậy rồi đuổi theo...

Nhìn đến đây.

Mạnh Như Ký đã hiểu.

Khó trách nàng không có chút ký ức nào hết.

Khi nội đan nàng vừa vào cơ thể, thần chí vốn đã hỗn loạn, như bị mộng du, lang thang trong núi, đi bao nhiêu nơi gặp bao nhiêu người nàng đều không nhớ, mộng cảnh và hiện thực luôn đan xen xuất hiện trong đầu nàng.

Sau đó nàng bắt đầu tu hành, sáng lập môn phái, bận rộn đến mức không thể kết giao, thời gian lâu dần, những chuyện xảy ra khi nội đan vừa vào cơ thể càng thêm mơ hồ.

Với nàng, đây chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu sau khi tỉnh dậy một sáng nào đó, là mộng hay thực, là thật hay giả đều khó phân biệt, còn tốn sức nhớ hắn làm gì...

Mạnh Như Ký thở dài.

"Được rồi... Bây giờ, những chuyện xảy ra ta đều biết rồi..."

"Không! Ngươi không biết!" Diệp Xuyên lại ngắt lời nàng.

"Sao ta vẫn không biết?" Mạnh Như Ký không hiểu: "Chúng ta còn có thể gặp lần thứ hai ư?"

Diệp Xuyên nhất thời im lặng, vẻ mặt khó coi.

Trong lòng Mạnh Như Ký đã đoán được, bọn họ chưa từng gặp lần thứ hai.

"Ồ, không đúng... Cũng có." Mạnh Như Ký nhớ ra: "Lần gặp thứ hai, một tia sét của ngươi đưa ta đến vùng đất Vô Lưu." Mạnh Như Ký nhìn hắn: "Cho dù lần đó chúng ta gặp nhau, ta không làm như giao kết, nhưng ngươi vừa gặp đã hạ sát chiêu, cũng hơi quá đáng rồi nhỉ."

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Diệp Xuyên càng thêm kích động. Toàn thân hắn run rẩy, đến cả câu chữ cũng lộn xộn: "Ngươi vốn không biết..."

Không khí xung quanh lại lần nữa trở nên hỗn loạn.

Sắc trời tối sầm, bên dưới sườn núi, thiếu niên Diệp Xuyên tỉnh lại, thấy "Sinh Sinh" trong lòng đã biến mất. Hắn vô cùng kinh hoảng, tìm kiếm xung quanh, không ngừng kêu gọi, nhưng không có kết quả.

Trời sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng. Không đếm rõ bao nhiêu ngày trôi qua, thiếu niên Diệp Xuyên cuối cùng cũng rời khỏi nơi đầm lầy khô cằn đó.

Bình minh rồi lại hoàng hôn, ánh sáng và bóng tối không ngừng luân chuyển trên khuôn mặt Diệp Xuyên, khiến sự cố chấp trong mắt hắn càng thêm đáng sợ.

"Ngươi vốn không biết, ta đã tìm ngươi bao lâu..."

Theo lời Diệp Xuyên, cảnh tượng xung quanh thay đổi, từ rừng cây khô, lúc thì biến thành trước cổng sơn môn, lúc lại biến thành khu chợ náo nhiệt, còn có cánh đồng tuyết trống trải, đảo hoang hẻo lánh, nhưng bất luận khung cảnh xung quanh thay đổi thế nào, điều duy nhất không đổi là, trong mỗi khung cảnh đều có một Diệp Xuyên, hắn vẫn luôn cầm một bức chân dung tự vẽ dựa vào ký ức, không ngừng tìm kiếm.

Người trong bức chân dung, chính là Mạnh Như Ký.

"Từ nhỏ, cha mẹ đã dạy dỗ ta phải giữ lễ nghĩa phép tắc, lời hứa của quân tử, nói được nhất định phải làm được. Ngươi và ta đã da thịt liền kề..."

"Không có."

Mạnh Như Ký ngắt lời hắn.

Cho dù khung cảnh xung quanh vẫn đang không ngừng biến đổi, bên trong vẫn luôn có một Diệp Xuyên càng ngày càng lớn đau khổ thì thầm: "Sinh Sinh, ngươi rốt cuộc đã đi đâu."

Mạnh Như Ký vẫn lãnh đạm đến gần như tê liệt mà nhắc nhở hắn: "Da thịt liền kề, hoàn toàn không có, ngươi nghĩ nhiều rồi."

"Sao lại không có!" Diệp Xuyên rất kích động, khung cảnh xung quanh lại cố định trong khu rừng này, tựa như hắn một lòng chung tình với nơi này.

Hắn nắm lấy cổ áo mình, gò má vậy mà còn ửng đỏ, nói: "Vạt áo của ta, ngươi... ngươi... mở... mở ra, rõ ràng ngươi đã tựa lên..."

Mạnh Như Ký đau đầu giải thích: "Đó là tiếp xúc da thịt lúc không tỉnh táo, không phải da thịt liền kề!"

"Chính là da thịt liền kề!"

Sự ngây thơ này, khiến Mạnh Như Ký không chịu nổi nữa.

Nàng mím môi, cứng với Diệp Xuyên đến cùng.

Diệp Xuyên không quan tâm nàng, nói tiếp: "Rõ ràng ta đã hẹn hôn ước với ngươi, ngươi cũng đã đồng ý."

"Ta! Không! Có!"

"Ngươi đã đồng ý rồi!" Diệp Xuyên vừa ấm ức vừa phẫn nộ, hét lớn: "Ngươi đã nói cho ta tên của ngươi. Không, là nhũ danh của ngươi, sau đó ta biết cái tên ngươi nói cho ta là nhũ danh của ngươi! Thân thiết như vậy! Sao lại không phải đồng ý!"

"Khi đó ta chỉ có một cái tên! Mạnh Sinh Sinh! Trong nhà rất nghèo! Không đọc sách! Chỉ đặt một cái tên! Làm sao! Mạnh Như Ký cũng là về sau ta mới đặt!"

Diệp Xuyên như bị sét đánh nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, như thể lúc này mới nhìn rõ nàng: "Ngươi quả nhiên là nữ nhân như vậy."

"Ta lại làm sao..."

"Phụ tâm bạc tình..."

Mạnh Như Ký ôm đầu, cảm giác bản thân nói chuyện với hắn như nước đổ đầu vịt.

Nói không rõ nổi.

"Ta tìm ngươi nhiều năm như vậy..." Diệp Xuyên bi ai nói: "Ta còn tưởng rằng không tìm được ngươi nữa... Nào ngờ, trong thời gian ta tìm ngươi, ngươi đã sáng lập nên núi Hoành Hư, phong làm Yêu Vương..."

Mạnh Như Ký đột nhiên có một dự cảm không lành: "Không lẽ ngươi..."

"Ta cuối cùng cũng tìm ra ngươi ngay trước khi ngươi lên ngôi Yêu Vương! Khắp thành đều có chân dung của ngươi, nhưng lại có chút không giống của ta." Trước mắt Diệp Xuyên tối sầm, hắn tựa như đã nghĩ những lời này trong lòng rất nhiều năm, lúc này liền tuôn hết ra.

"Ta vẽ ngươi lúc còn là thiếu nữ, không ai có thể nhận ra. Mấy năm nay, ta cho rằng ta đã vẽ sai, thêm thêm bớt bớt lại càng không giống. Khó trách ta không tìm ra... Nhưng khi nhìn thấy chân dung Yêu Vương sắp lên, ta vừa nhìn đã nhận ra là ngươi, sao ta có thể nhận lầm ngươi được."

Từng câu từng chữ của Diệp Xuyên, chân tình thật ý. Nhưng Mạnh Như Ký nghe xong chỉ thấy đáng sợ.

"Giang hồ tương phùng, mấy phần chân tình. Diệp Xuyên, ngươi mê muội rồi, chưa chắc đã là tình cảm nam nữ như ngươi nghĩ đâu."

"Không phải, không phải." Diệp Xuyên liên tục lắc đầu, nói tiếp: "Ta đến núi Hoành Hư, ta muốn đợi khi đại điển lên ngôi của ngươi kết thúc thì đi gặp ngươi, nhưng... ta đến muộn rồi..."

Nhớ đến chuyện cũ, Mạnh Như Ký cũng có chút cảm thán.

"Ngươi tự phong ấn trên vách đá tuyết, ta liền canh giữ dưới chân núi tám trăm năm. Tộc nhân nói ta điên, sư môn trục xuất ta, nhưng ta vẫn luôn ở dưới chân núi đợi ngươi, tám trăm năm..."

"Diệp huynh..." Mạnh Như Ký nghe cũng có chút không nỡ, vừa định an ủi vài câu, cảm xúc của Diệp Xuyên lại đột nhiên thay đổi.

"Vậy mà ngươi lại quên ta..."

Mạnh Như Ký: "..."

Diệp Xuyên chậm rãi đứng dậy, cảm xúc khiến khí tức quanh người hắn thay đổi. Khói đen lần nữa bốc lên: "Ngươi quên rồi, không nhớ ta nữa, cũng không nhớ tự ta nữa... Ngươi còn có nam tử khác, ôm ấp nhau! Y phục rách rưới! Bái đường thành thân!"

"Ta không có!"

Mạnh Như Ký cũng đứng dậy, muốn vỗ về hắn:

"Ta biết nhìn từ góc độ của ngươi, chuyện này quả thực rất đáng buồn, nhưng ta bắt buộc phải nói một câu, ngươi lắm tâm tư thật đấy!"

Khói đen quanh người Diệp Xuyên càng tụ càng nhiều, Mạnh Như Ký càng vội vàng giải thích:

"Không phải ta đang mắng ngươi, ta đang bội phục ngươi! Thế gian hiếm có chân tình! Ít nhất là ta không có! Ngươi có từng nghĩ, có thể đến hôm nay ta mới biết những chuyện trong quá khứ không, nên ngươi muốn ta nhớ ngươi, còn nhớ tên ngươi, có phải yêu cầu hơi khắt khe không!"

Làn khói màu đen lại tụ thành hình, hoàn toàn che phủ Diệp Xuyên.

Đột nhiên, trong làn khói màu đen bắn ra một mũi tên. Mạnh Như Ký nhất thời kinh hãi, lập tức nghiêng người tránh, nhưng lại có một mũi tên khác lao thẳng về phía mặt nàng.

Lúc này, cánh tay bị một lực lớn kéo lại. Cơ thể Mạnh Như Ký khẽ nghiêng, tránh được mũi tên đen.

Mạnh Như Ký quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt vừa lạnh vừa đen của Mục Tuỳ.

"Ngươi có thể nói chuyện riêng với hắn, nhưng ta không nói hắn có thể động tay với ngươi lần nữa." Mục Tuỳ kéo nàng ra sau lưng: "Các ngươi nói chuyện riêng đến đây thôi."

Mạnh Như Ký nhất thời sững sờ, không ngờ hắn lại giải thích "Tại sao hắn ngắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ".

Thành chủ thành Trục Lưu này...

Lịch sự đó chứ?

Giây tiếp theo, Mục Tuỳ tiến lên một bước, tay lại vươn vào trong làn khói đen. Trong làn khói phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế: "Buông ta ra! Sao ngươi có thể bắt được ta! Ta mới là chủ nhân huyễn cảnh! Ta!..."

"Rầm" một tiếng, lại lần nữa, Diệp Xuyên bị bóp cổ, tàn nhẫn ngã xuống đất.

"Cơ hội cuối cùng..." Ánh mắt Mục Tuỳ lạnh lẽo, sát khí bức người: "Làm sao ra ngoài?"

Mạnh Như Ký ở bên cạnh, cũng cảm thấy kinh hãi với sát khí mà hắn toả ra.

Lúc này, Mục Tuỳ sắp giết người đã vứt bỏ toàn bộ lớp nguỵ trang bình thường, biến thành một kẻ tựa như có thể nghiền nát thần phật...

Tu La.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.