Trước khi Diệp Xuyên bắt mạch cho Diệu Diệu, Mạnh Như Ký đã không cưỡng lại được sự nhiệt tình của Diệu Diệu, bị nàng ta kéo lên xe đẩy, sau đó nhìn Diệu Diệu đánh vào bánh xe: "Hây! Hây!"
Xe đẩy đương nhiên sẽ mặc kệ Diệu Diệu, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Diệu Diệu nhìn sang Mạnh Như Ký với vẻ cầu xin: "Thường Vân ca ca, hình như ta không biết cưỡi ngựa."
Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có "Thường Vân ca ca" sau thời gian ngắn ngủi tiếp nhận thân phận thì quay đầu nhìn về phía con thỏ, lạnh mặt, trầm giọng, nói:
"Hây."
Con thỏ cắn răng, đi đến trước xe đẩy kéo xe, sau đó sải chân chạy đi.
Tiếp đó, núi rừng hoang dã, đều là tiếng cười vui vẻ của Diệu Diệu.
Mạnh Như Ký ngồi trên xe đẩy, vừa bảo vệ để Diệu Diệu không rơi xuống, vừa không chút luyến tiếc nhìn về phương xa.
Mạnh Như Ký nghĩ, quả nhiên, chuyện kiếm tiền không đơn giản.
Từng miếng bánh, từng bộ y phục, đều phải trả giá mới xứng dùng!
Con thỏ kéo xe chạy quanh căn miếu vài vòng, hóng gió, Diệu Diệu vui đến mức nằm trong lòng Mạnh Như Ký... ngủ thiếp đi.
Nhân lúc nàng ta im lặng, Mạnh Như Ký bảo con thỏ nhanh chóng vào miếu lấy hành trang, gọi Diệp Xuyên và Mục Tuỳ, sau đó tiếp tục đi về hướng thành Trục Lưu.
Bên này, Mạnh Như Ký chăm sóc Diệu Diệu đang ngủ say trên xe.
Bên kia, con thỏ chạy đến bên ngoài căn miếu, truyền đạt "mệnh lệnh"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nhu-ky/2571078/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.