Mạnh Như Ký cảm thấy, từ khi tới vùng đất Vô Lưu, nguyện vọng của nàng luôn rất khó thành hiện thực.
Ví dụ như nàng muốn tiền, nhưng mỗi lần có được đều tiêu sạch như nước chảy.
Nàng muốn thành thân với Mục Tuỳ, thành rồi, vui vẻ chưa được mấy ngày lại cảm thấy chi bằng không thành.
Nàng muốn tới thành Trục Lưu, nàng quả thực đã tới, nhưng cũng không thể coi là hoàn toàn tới...
Sau khi tỉnh lại từ trong bóng tối, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, trong lòng nàng liền cảm thán như vậy.
Căn phòng này ở một nơi rất cao, như một toà tháp, bốn phía là cửa sổ, nhưng không có cửa. Mạnh Như Ký mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy biển mây mênh mông.
Mạnh Như Ký đếm lại những ngày đã qua, vì tiền tài và những thứ tầm thường, nàng vẫn luôn lăn lộn ở vùng đất Vô Lưu, vận khí không tốt, còn lặn ngụp dưới sông một lần, đã rất lâu không đứng ở nơi cao này, nàng ngược lại có chút không quen.
Nàng nhìn biển mây, có chút thất thần, nhất thời cảm thấy như đã quay về nhân gian, quay về núi Hoành Hư. Lúc trên núi có sương mù, nhìn từ cửa sổ phòng nàng, cũng là cảnh tượng thế này...
"Vù" một tiếng gió, Mạnh Như Ký liếc thấy chính giữa căn phòng có ánh sáng trận pháp loé lên, ngay sau đó, nàng liền ngửi thấy khí tức khiến người khác không vui.
Mạnh Như Ký quay đầu lại, trong đám lệ khí, một người mặc y phục xám bước ra từ trận pháp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nhu-ky/2571062/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.