Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Mạnh Nhất đi đến trước mặt người nọ, gồng thẳng thân mình, cố gắng biểu hiện thật tự nhiên thoải mái, sau đó tự giới thiệu nói: "Chào anh, tôi tên Mạnh Nhất."
Trên gương mặt của giáo viên ngữ văn trong chốc lát xuất hiện vẻ kinh ngạc, bình tĩnh nói: "Chào anh, tôi tên Tôn Bân."
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, gọi một vài món cơm nhà, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Trong lúc nói chuyện Mạnh Nhất cẩn thận quan sát, nhận ra vóc người đối phương không cao hơn cậu, khoảng 1m7, dáng người thon gầy, tóc đen dày, chưa đến 40 tuổi, trông có khí chất của văn nhân.
Có điểm giống với trong tưởng tượng của Mạnh Nhất, nhưng vẫn có những thứ khác biệt.
Bởi vì cả hai đều là thầy giáo, chủ đề nói chuyện không ít, Tôn Bân lại dạy ngữ văn, học rộng biết nhiều, từ trường học đến hệ thống giáo dục, từ thi nhân đến họa sĩ nổi tiếng, trên các lĩnh vực đều có thể nói và giải thích một cách đĩnh đạc.
Mạnh Nhất nghiêm túc nghe, tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ngừng lại, có thể đáp lại hai câu vào lúc cần, một bữa cơm nhẹ nhàng mà thú vị.
So với những lần xem mắt trước đó của Mạnh Nhất, đây có thể coi là một khởi đầu tốt.
Nhưng cậu luôn cảm thấy như đang thiếu gì đó.
Sau khi ăn xong hai người cùng ra khỏi cửa hàng, Tôn Bân hỏi: "Tôi có đi xe tới, có cần tôi chở anh về không?"
Mạnh Nhất nói: "Không cần, tôi còn phải tới viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nhat-than-can-chi-nam/1083015/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.