Tác giả: Hứa Bán Tiên Edit: Cánh Cụt Tuy nói như vậy, nhưng vì sự nghiệp của anh em, Chu Lâm vẫn bỏ một số tiền lớn mua máy chạy bộ. Vương Xảo Xảo vui vô cũng, vỗ vỗ vai Chu Lâm nói: "Anh em tốt! Đây là đơn đầu tiên của tôi từ khi bán tới giờ đấy, bữa lẩu hôm nay tôi mời!" Chu Lâm nghe vậy nhìn hoá đơn, 428 tệ, số phần trăm tiền trích từ máy chạy bộ có khi còn không bằng bữa cơm này. Chu Lâm không khỏi lo lắng cho sự nghiệp của Vương Xảo Xảo. Mua máy chạy bộ mất nửa tháng tiền lương, Chu Lâm có hơi ê ẩm, quyết định buổi chiều về tiệm phải tạo thêm thành tích. Nhưng mà ngồi một buổi trưa, cũng không có nổi một người vào tiệm xem phòng. Mà điều hoà của một vị khách bị hỏng, gọi điện thoại thông báo cho Chu Lâm tìm người sửa, làm Chu Lâm tốn thêm tiền sửa chữa. Chu Lâm cẩn thận cất hoá đơn sửa điều hoà trong ngăn kéo, chờ tới cuối tháng đưa cho cấp trên trả. Hiệu suất làm việc của Vương Xảo Xảo cũng rất cao, vào ban đêm tự mình mang máy chạy bộ tới trước nhà. Hai người thở hắt khiêng máy chạy bộ mà bước từng bước lên tầng sáu, mệt muốn chết, lúc đưa vào cửa lại tiếp tục gặp khó khăn, máy chạy bộ lớn như thế, không có chỗ nào để đặt. Nhà Chu Lâm ở là loại hai phòng một sảnh, hắn ngủ tại phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ chỉ có một chiếc giường không ai ở, đành phải miễn cưỡng nhét máy chạy bộ vào phòng ngủ phụ. Mua cũng đã mua rồi, tất nhiên cũng phải sử dụng đến. Vừa đúng lúc giữa trưa Chu Lâm ăn lẩu khó tiêu, buổi tối trước khi ngủ liền thử dùng máy chạy bộ một chút, chạy một giờ, cảm giác cũng không tệ lắm, tiện hơn nhiều so với đi phòng tập thể hình. Trước đây Chu Lâm đều đúng giờ đi phòng tập để tập thể hình, bây giờ hắn có thể ít dùng thẻ hội viên đã được 5 năm. Có thể do vận động trước khi ngủ, cả đêm Chu Lâm ngủ rất ngon, ngày hôm sau lúc rời giường thấy trong người tràn đầy năng lượng. Hôm nay là thứ bảy, cứ cuối tuần là sẽ có nhiều người đến xem phòng, Chu Lâm nhanh chóng rửa mặt, chỉnh đốn tinh thần ra cửa buôn bán. Vừa mở cửa đã phát hiện có tờ giấy dán trên cửa. "Chào anh, tôi ở phòng 502, buổi tối lúc nghỉ ngơi mong anh đừng gây ra nhiều tiếng động, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác, cảm ơn." Chữ trên tờ giấy ngay ngắn, thanh tú, giữa từng nét bút đều lộ ra vẻ nghiêm túc. Có thể là vì để giảm nhẹ ngữ điệu, sau từ "cảm ơn" còn vẽ một cái mặt cười vô cùng đáng yêu. Chu Lâm nghĩ thầm, ồ, hoá ra dưới tầng là một em gái dễ thương. Chu Lâm lấy tờ giấy xuống, lập tức chạy xuống chuẩn bị xin lỗi người ta. Đi xuống lầu, chỉ thấy cửa hộ 502 mở lớn, có người đang bận rộn mà dọn phòng ngủ. Chu Lâm nhớ ra, hôm nay cặp tình nhân ở phòng ngủ chính kia đang dọn đến. Đứng trước cánh cửa đang đóng chặt của phòng ngủ phụ, Chu Lâm do dự không biết nên gõ cửa không, nhưng lại thấy không ổn, người ta dù sao cũng là một cô gái, sao hắn có thể đi vào. Trong lúc đang suy nghĩ, trên cầu thang phía sau có tiếng bước chân, là cặp tình nhân đang mang hành lý lên. Nữ sinh nhiệt tình mà gọi hắn: "Soái ca, chúng ta lại gặp nhau rồi." "Chào mừng hai người." Chu Lâm hỏi, "Hôm nay hai người có gặp người ở phòng ngủ phụ không?" Nữ sinh lắc đầu: "Chưa, lúc chúng tôi đến muốn chào hỏi một chút, nhưng lúc gõ cửa lại không thấy ai." Sáng sớm thứ bảy mà đã rời khỏi nhà rồi? Đúng là xuất quỷ nhập thần, Chu Lâm nghĩ thầm. Nếu người nọ không có nhà, vậy xin lỗi sau cũng được, lúc gặp hẵng tính. Chu Lâm vội vàng đi làm ăn, mua ở cửa hàng chỗ tiểu khu một cái bánh, vừa ăn vừa đi đến tiệm. Công việc làm ăn vào thứ bảy khá tốt, trong một ngày đã cho thuê được hai phòng ngủ chính ở tiểu khu khác. Tâm trạng Chu Lâm rất tốt, buổi tối xong việc lại đi quán nướng, mua một đống lớn que nướng mang về nhà chúc mừng. Lúc đi ngang qua hộ 502 hắn lại thử gõ gõ cửa, vẫn không có ai mở, Chu Lâm liền xoay người lên lầu. Buổi tối Chu Lâm vừa xem livestream game vừa ăn que nướng, rất rõ ràng là lại ăn no căng. Chu Lâm nằm trên sô pha nấc một cái, ánh mắt nhìn qua phòng ngủ phụ nghĩ máy chạy bộ cũng mua rồi, cũng không thể để không vì sợ gây ra tiếng động. Vì để tránh làm phiền tới em gái dưới tầng, Chu Lâm nghĩ ra một biện pháp, mang máy chạy bộ ra khỏi phòng ngủ phụ, rồi để ở ban công, cách xa phòng ngủ phụ dưới tầng một chút. Lúc chạy còn để tốc độ chậm, cố gắng không phát ra tiếng "Bụp bụp bụp". Chu Lâm nghĩ thầm như này sẽ không có vấn đề gì nữa, người hàng xóm tốt bụng hiền lành như mình quả là hiếm có khó tìm, sang năm có lẽ có thể đi tranh cử làm đại biểu tiểu khu Tổ Dân Phố. Nhưng không ngờ rằng, sáng sớm hôm sau, trên cửa lớn của "đại biểu" lại có thêm một tờ giấy. "Chào anh, tôi ở hộ 502, nếu như anh cứ phớt lờ và làm phiền dân, tôi sẽ báo cho Tổ Dân Phố đấy!" Ngữ điệu nghiêm túc hơn so với lần trước rất nhiều, ở cuối câu không có từ "Cảm ơn", cũng không có hình vẽ đáng yêu. Chu Lâm đờ ra, hắn cảm thấy bản thân đã rất tốt, sao lại bị nói là làm phiền dân? Chu Lâm lại đi xuống tầng, xem xem hôm nay người kia có ở nhà không. Lúc này cửa họp 502 gõ hai lần đã mở, mở cửa là cặp tình nhân. "Soái ca à sao anh lại đến vậy?" Chu Lâm nói: "Tôi tìm người ở cùng hộ với hai người, cô ấy có ở đây không?" Cặp tình nhân nói: "Có ở, để chúng tôi gọi cho." Chu Lâm hơi bất ngờ, dù sao hắn cũng không có nhiều kì vọng, rốt cuộc người thuê phòng này ở đã lâu nhưng chưa hề gặp, hôm nay có khi cũng không gặp được, không ngờ tới người kia lại ở nhà thật. Chu Lâm thấp thỏm mà chờ ở ngoài cửa, chà xát tay, trong lòng nghĩ lát nữa phải xin lỗi em gái kia thế nào, cũng bàn bạc chút về thời gian sử dụng máy chạy bộ, không thì hắn mua về cũng chỉ để trưng thôi à. Đang nghĩ thì cửa phòng ngủ phụ mở, một nam thanh niên mặc áo ngủ đi ra, một bên cúi đầu dụi mắt, một bên đạp dép lê đi tới cửa. Người càng tới gần, trong nháy mắt ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau. Chu Lâm sửng sốt, bỗng nhiên thấy người này có vẻ quen quen. Đối phương cũng sửng sốt, la lên một tiếng, đóng sầm cửa. Mạnh Nhất dựa lưng vào cửa, khẩn trương đến chân nhũn cả ra. Sao lại thế này? Tên lưu manh kia thật sự tìm tới cửa rồi ư? Sao hắn biết mình ở đây? Trong xã hội này thông tin cá nhân đã bị rò rỉ nghiêm trọng đến vậy sao? Hắn sẽ làm gì mình đây? Mình có nên cầu cứu không? Mạnh Nhất cực kì hối hận, hôm nay cậu không nên lười biếng nằm lì ở nhà. Tất cả là do hộ 602! Cứ mỗi ngày vào buổi tối muộn là lại ầm ĩ, làm cậu mất ngủ những hai hôm, sáng hôm nay vốn định ở nhà ngủ bù, ai ngờ đụng phải lưu manh. Mạnh Nhất ở bên trong càng nghĩ càng sợ, ngoài cửa lại không có động tĩnh gì, một chút tiếng động cũng không có. Chẳng lẽ đi sớm như thế? Trong lòng Mạnh Nhất nghi ngờ, lặng lẽ nhìn qua mắt mèo. Đúng là không có người thật. Chu Lâm "Cộp cộp cộp" chạy lên lầu, gõ cửa hộ 601. Vào sáng sớm cháu của dì Thẩm cứ khóc mãi không ngừng, lúc này dì vừa ôm cháu vừa mở cửa. "Chuyện gì thế Tiểu Lâm?" Chu Lâm hỏi: "Cái người tên Mạnh Nhất kia sống dưới tầng à dì?" "Đúng thế, cậu mới biết à? Tôi thấy hai người ở gần rất tiện, nên mới giới thiệu hai người cho nhau đó." Chu Lâm bối rối, hoá ra cô em gái kia chính là Mạnh Nhất? Thằng bé trong ngực dì Thẩm lại gào khóc, dì Thẩm không có thời gian giải thích, đóng cửa lại. Chu Lâm phục hồi tinh thần lại, chạy nhanh "Cộp cộp cộp" xuống tầng. Cửa hộ 502 lại vang lên tiếng gõ. Mạnh Nhất giật mình, trong lòng vừa bình tĩnh giờ lại căng thẳng. Cậu định về phòng lấy tiền, không biết tên lưu manh này muốn bao nhiêu tiền mới chịu tha cho cậu, nếu không đủ tiền mặt thì phải hỏi hắn ta có nhận chuyển khoản Wechat không. "Mạnh Nhất! Mạnh Nhất lớn! Cậu mau mở cửa." Chu Lâm ở bên ngoài lớn tiếng gọi. Cặp tình nhân phòng bên nghe thấy, tò mò thò đầu ra hỏi: "Sao cậu lại để người ta đợi ở ngoài thế?" Mạnh Nhất cắn cắn môi, khó xử mà giải thích nói: "Người ở bên ngoài không phải người đàng hoàng." Nữ sinh bật cười: "Sao lại không đàng hoàng, không phải là anh trai môi giới ở trên tầng à?" Mạnh Nhất: "?" "Phòng này của chúng tôi là do anh ấy cho thuê đó." "Sao lại như thế?" Phòng của Mạnh Nhất là trực tiếp thuê từ chủ nhà vào hai năm trước, chủ nhà là dì Lâm, vô cùng nhiệt tình. Lúc ấy Mạnh Nhất mới đến, có rất nhiều thứ chưa rõ, là dì Lâm giúp cậu, Mạnh Nhất có ấn tượng rất tốt về dì. Hay là bây giờ dì Lâm giao phòng cho người môi giới? Chẳng lẽ người này không phải lưu manh? Lúc này tiếng đập cửa lại ngừng, Mạnh Nhất cầm ví tiền đi ra, thấy một tờ giấy bị nhét vào chỗ chặn cửa, là tờ giấy cậu dán lên cửa trên tầng lúc ngủ không yên. Mạnh Nhất ngồi xổm xuống nhặt lên, phát hiện mặt sau giấy có vài dòng chữ lộn xộn chen chúc nhau. "Chào cậu tôi ở hộ 602, tôi không cố ý làm phiền cậu nghỉ ngơi, nếu có thể tôi muốn gặp mặt để xin lỗi." Mạnh Nhất cầm lấy tờ giấy, tâm tình phức tạp mà mở cửa. "Chào cậu, tôi là Chu Lâm, chúng ta từng gặp rồi." "Ừm." Mạnh Nhất xấu hổ gật gật đầu. Cậu thật cẩn thận mà quan sát Chu Lâm một chút, hôm nay hắn không mặc áo bó sát ngực, trên người mặc sơ mi trắng, bên dưới mặc quần dài màu đen, là trang phục thường thấy của người môi giới. Mạnh Nhất lúc này mới biết là mình đã nghĩ nhiều, nhẹ nhàng thở ra, mở cửa lớn hơn một chút. Chu Lâm nói: "À thì...... Ngại quá, cậu đã đọc tờ giấy tôi đưa chưa?" Mạnh Nhất gật gật đầu. "Hai ngày trước tôi ở nhà dùng máy chạy bộ, có thể gây ra tiếng động lớn, nhưng hôm qua tôi đã chuyển ra ban công rồi, vẫn có tiếng ồn à?" "Đúng vậy, tôi ngủ không sâu." "Nếu không thì chúng ta chọn lúc khác đi, tôi sẽ tập trước lúc cậu ngủ." Mạnh Nhất nghĩ nghĩ nói: "Tôi ngủ lúc 12 giờ, anh đừng chạy quá 12 giờ là được." "Không thành vấn đề!" Chu Lâm cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói, "Lần sau nếu lại làm phiền đến cậu, cậu cứ nhắn cho tôi qua Wechat, chúng ta không phải kết bạn nữa đâu......" Lời còn chưa nói xong, hai bên đều sửng sốt. Mạnh Nhất & Chu Lâm: Thôi xong, mình chặn người ta rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]