Đàm Thu cáo trạng xong, ba người Lực ca đều sợ ngây người. Người này còn không biết xấu hổ khóc lóc kể lể à, người bị đánh là bọn hắn cơ mà! Nhưng mà nếu cậu ta đã mạnh như vậy thì cái người vừa tới này.......
Má, rốt cuộc cái phó bản này có bao nhiêu đại nhân vật!
Hoắc Cảnh Hành lạnh mặt liếc qua bọn họ, ba người lập tức rụt thành một đống không dám động, thậm chí còn không dám đứng dậy.
"Sao lại thế!" Hoắc Cảnh Hành hỏi.
Đàm Thu chớp chớp mắt, "Tôi ngốc thế này nói không rõ, để Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong nói đi, bọn họ chắc chắn nói rõ ràng."
Ba người Lực ca: "Ha ha!"
Ba người còn lại cũng câm nín, lúc nãy trào phúng ngọn lửa của người ta không phải vẫn còn rất nhanh nhạy sao? Còn bật người ta sắp khóc đến nơi kia kìa!
Bọn họ không khỏi nghĩ tới một câu, có lính gác, dẫn đường đến nắp chai cũng không mở được; lính gác đi rồi, dẫn đường tự mình khiêng túi gạo lên tầng mười.
Đừng nói bọn họ, ngay cả La Tiểu Phong cũng chưa tình thấy cái trường hợp này, còn đang ngơ ngác. Vẫn là Tưởng Thiếu đã từng trải nghiệm qua, trước hết lên tiếng.
Hoắc Cảnh Hành liếc cậu ta một cái, lại liếc La Tiểu Phong bên cạnh, lại nhớ đến cái câu 5 phút kia, lập tức hiểu rõ. Tính toán thời gian, vừa đúng là 5 phút...... Hẳn là lúc ấy Tưởng Thiếu gọi Đàm Thu để tổ đội, hoặc là đã sớm tổ đội xong, chỉ nhắc nhở thời gian tới.
Hoắc Cảnh Hành cảm thấy hẳn là vế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nhat-dan-duong/501768/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.