Trần Phong đương nhiên không chết, cái nĩa của đại thúc đâm vào đầu vai hắn thôi. Hiện tại hắn còn nằm trong bệnh viện đây. Mà lúc Hạ Ngôn đến thăm, hắn còn tươi cười chào hỏi với Hạ Ngôn, một giây sau, tươi cười trên mặt Trần Phong liền bị lau sạch…
“Bốp bốp bốp!” Hạ Ngôn không chỉ đánh Trần Phong túi bụi mà còn xuýt tí nữa đạp bay giường bệnh của hắn.
“Hạ Ngôn cậu điên rồi hả!” Trần Phong gấp gáp vội vàng níu giường ổn định cơ thể!
Hạ Ngôn tóm chặt Trần Phong: “Đúng, tôi và Cảnh Trình đều bị cậu ép điên!” Ánh mắt Hạ Ngôn rất khủng bố, dường như chỉ cần hơi bất cẩn hắn sẽ bằm thây.
“Cậu buông ra!” Đến bây giờ, Trần Phong mới biết mình làm lố rồi.
“Cảnh Trình vì cậu mà hiện tại đêm nào cũng gặp ác mộng! Nếu cậu muốn giành Cảnh Trình thì quang minh chính đại đối mặt với tôi, đừng giở trò mèo! Nếu không…” Hạ Ngôn bóp vào vết thương của Trần Phong, vết thương vừa giảm đau lập tức toát ra, làm hắn gào thảm một tiếng: “A… bỏ tay ra! Thằng điên này!”
“Lần sau! Lần sau, trước khi Cảnh Trình ra tay, tôi đã giết cậu!” Dứt lời, Hạ Ngôn ném Trần Phong trên giường bệnh sau đó bỏ đi.
Hạ Ngôn thật lòng! Trần Phong cảm nhận được cơn giận của Hạ Ngôn và tình yêu dành cho đại thúc đều là thật!
Sau khi Hạ Ngôn đi rồi, Trần Phong nhấn chuông, y ta vừa vào thấy vết thương của hắn lại rách ra cả người tán loạn lập tức giúp hắn băng lại lần nữa.
Trong khi đó, Trần Phong đang nghĩ lại hành động của mình.
Lần này, hay là mình làm quá rồi.
Chỉ là hắn không ngờ đại thúc lại bị kích thích mạnh như thế.
Trước đây, cũng từng trải qua chuyện như vậy, không phải đại thúc vẫn vững vàng sao.
Trần Phong hơi hối hận.
Đại thúc quả thật không tốt lắm, bởi vì làm người khác bị thương, buổi tối đại thúc không chỉ thấy ác mộng còn mất ngủ nữa, đến công ty làm thì phân tâm. Để giúp đại thúc, Hạ Ngôn cũng giao mọi việc trong tay cho người khác sau đó canh chừng bên cạnh đại thúc.
Nhìn đại thúc gầy đi trông thấy, Hạ Ngôn đau lòng không nguôi.
Ở trong nhà, đại thúc đeo tạp dề làm bữa sáng tình yêu cho Hạ Ngôn, Hạ Ngôn đến ôm đại thúc nói: “Mình đi thăm Trần Phong đi.”
Ai thắt thì người đó mở, không để đại thúc nhìn tận mắt, nút thắt trong lòng đại thúc không cách nào mở được.
“Anh… anh không muốn đi.” Đại thúc ôm đầu ngồi trên sofa.
“Chúng ta chỉ đến nhìn một cái thôi.” Hạ Ngôn ôm eo đại thúc lo lắng không ngớt.
“Nhưng mà, anh sợ…” Đại thúc bắt đầu lạnh run.
“Có em đây, đừng sợ. Cảnh Trình, em với Manh Manh đều lo lắng cho anh.” Hạ Ngôn khuyên. Bởi vì tâm tình đại thúc không ổn, nên Hạ ngôn gọi điện cho Manh Manh, sau khi biết chuyện, Quan Manh thường xuyên gọi về cho đại thúc, nhưng đại thúc cũng không tốt lên bao nhiêu.
“… Được.”
Hạ Ngôn vì mình mà bỏ hết công việc, Manh Manh lúc nào cũng lo lắng cho mình. Hai người này đều là người mình yêu nhất trên đời, hắn không muốn để bọn họ lo lắng.
Cho dù không muôn đối diện với Trần Phong, đại thúc cũng vì bọn họ mà vượt qua chuyện này.
Cuối cũng cũng coi như đại thúc đồng ý đi gặp Trần Phong, Hạ Ngôn yên tâm. Chỉ cần đem bóng tối trong lòng đại thúc đập tan thì đại thúc sẽ không bị ác mộng dằn vặt nữa.
Sau khi đại thúc đồng ý, Hạ Ngôn lập tức gửi tin nhắn cho Trần phong. Nhận được tin, Trần Phong xem rồi vứt điện thoại qua một bên lăn ra ngủ tiếp.
Hôm nay hắn đã bị Quan Manh gọi điện tới chửi xối xả, nhờ vậy hắn mới biết đại thúc đang bị chứng rối loạn tuổi trung niên, đàn ông trong thời kỳ này đa nghi, lo lắng, không chịu nổi kích thích.
Nghĩ lại những chuyện gần đây mình đã làm với đại thúc, Trần Phong hối hận vô cùng.
Đại thúc đồng ý rồi nhưng vẫn xoắn xít thêm mấy ngày mới chịu theo Hạ Ngôn đến bệnh viện thăm Trần Phong. Sau khi đặt chân vào bệnh viện, đại thúc muốn trốn cũng không còn đường trốn rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]