Anh sợ chó.
Thật là khiến người khác không ngờ.
Tuy nhiên anh nói anh không sợ nhưng đến tận buổi chiều trước khi rời khỏi nhà cô, anh đều không đến gần Kiều Khả, bất kể cô tắm hay cho Kiều Khả ăn anh vẫn đứng bên cạnh nhưng lại thủy chung đứng cách nó một thước hoặc lớn hơn.
Hiện tại nhớ lại ngay từ đầu người đàn ông kia đều không chạm tới Kiều Khả, lúc trước anh không đi vào phòng khám thú y, hôm nay không hiểu tại sao lại đi cùng cô.
"Thật kỳ quái." Cô nhìn nhà trọ đối diện, khó hiểu lẩm bẩm.
Kiều Khả nghe thấy tiếng cô, tò mò ngẩng đầu nhìn cô, cô xoa xoa đầu nó, nghi hoặc hỏi: "Không biết tại sao anh ấy lại sợ chó?"
Nó lộ ra vẻ mặt vô tội.
Đường Lâm nhìn mà bật cười,"A, tao hiểu được, coi như hỏi mày, mày cũng không biết."
Cô gãi cằm nó, sau đó lại quay đầu nhìn đối diện.
Không biết nếu cô hỏi anh có nói không?
Nói chung là không thể nào...
Cô cười khổ, đứng lên duỗi người một cái.
Aizz, thôi, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, nếu anh muốn thì tự dưng sẽ nói, nếu anh không muốn thì cô có hỏi cũng không có kết quả.
Chỉ là, cô thấy anh càng ngày ít tới đây....
* * *
"Adam?" Một buổi sáng tinh mơ, cô mới vừa mở cửa thì thấy anh đứng trước cửa rồi, Đường Lâm rất kinh ngạc. "Có chuyện gì sao?"
"Không phải trước kia em tìm anh cùng chạy bộ sao?" Anh nói.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nam-dau-go-theo-duoi-co-dau/2467256/chuong-5-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.