“Ma ma, ba ba nói ma ma không thương ba ba. Vì sao thế? Không phải ma ma nói ma ma yêu con và ba ba nhất sao?” Một thằng nhóc đảo qua đảo lại, đừng bên cạnh bồn rửa phòng bếp, nhẹ nhàng giật váy mẹ vài cái.
Ô Tiểu Mạn nhìn con trai mình, khóe môi khẽ cong lên. Anh lại dùng con trai làm người thuyết phục.
“Bởi vì ba ba con không ngoan.”
“Vì sao ba ba lại không ngoan?”
“Ba ba con không nghe lời, cho nên không ngoan.”
“Ma ma, ma ma mau quan tâm tới ba ba, ba ba sẽ nghe lời...” Thang Tiểu Bảo kéo váy mẹ, ngọt ngào làm hết phận sự thuyết khách.
Ô Tiểu Mạn tiếp tục bổ hoa quả, kệ cho con trai kéo váy mình, nụ cười bên môi càng ngày càng đậm.
“Bảo ba con ra ăn trái cây.”
“Vâng!” Thang Tiểu Bảo nhận được mệnh lệnh, lập tức lĩnh mệnh chạy trốn.
Mấy giây sau, đổi sang lớn tới.
“Vợ ơi....” Một miếng keo da trâu dính lên lưng cô, hai tay ôm lấy eo cô, làm nũng mè nheo.
Ô Tiểu Mạn đút miếng dưa gang cho anh, anh cắn hoa quả, mồm miệng làu bàu tiếp tục làm nũng.
“Một người ngủ ở phòng khách lạnh quá... không ấm... ưm ưm... Khi nào thì anh có thể về phòng ngủ...” Anh ai oán nói.
Cô xoay người trong lòng anh, đổi lại đối mặt với anh.
“Thang thiếu gia, mặt ngày càng dày hả?”
“Nào dám...” Người này giả bộ đáng thương đã thành thói quen.
“Làm chuyện gì xấu muốn chính mình khai không?”
“Oh...” Vẻ mặt anh như ăn khổ qua. “Chỉ... cầm cây kim đâm một cái lên bao cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nam-bay-to-tinh-yeu/11969/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.