Hàng mi thon dài hơi rung động, ánh mắt mơ màng dần chuyển thành tỉnh táo, nhìn rõ vầng sáng dịu dàng trong căn phòng. Ô Tiểu Mạn duỗi lưng một cái sau đó chậm rãi ngồi dậy. Tay cô cào qua mái tóc đen rối, vẻ mặt có vẻ lười biếng. Cô vừa mơ tới đoạn thời gian học sinh không buồn không lo. Khóe môi không kìm được nhiễm chút nụ cười, trải qua rất nhiều rồi nhớ lại, cho tới nay ký ức vẫn rõ ràng như hôm qua, giống như vừa mới xảy ra. Cô nhớ tới nam sinh vừa cao lớn vừa đẹp trai, lúc đối mặt với cô thì vừa vụng về vừa ngốc. Sâu ngủ nhanh chóng bị cưỡng chế dời đi, trong lòng cô vui vẻ đứng dậy rửa mặt. “Chị, buổi tối em không về! Chị nhớ khóa cửa đấy!” Dưới lầu truyền tới tiếng nhắc nhở của em trai trước khi ra khỏi nhà. “Được! Đi đường cẩn thận!” Cô bước ra khỏi phòng tắm, đáp lại. Cô trở lại phòng, nhanh chóng chỉnh trang rồi cầm cặp tài liệu lên, ra khỏi nhà đi làm. Lên xe bus cố định, đi vào khu vực văn phòng san sát. “Mỹ Xan Ẩm” là công ty con dưới trướng tập đoàn Hồng Thiên, chuyên kinh doanh ‘Ăn’. Công ty thành lập vừa tròn năm năm, dưới cờ đã có bốn nhãn hiệu lớn, từ nhà hàng cao cấp tới độc quyền bán hàng món điểm tâm ngọt tấn công vào phụ nữ, kéo dài qua nhiều nhóm tiêu phí. Sau khi Ô Tiểu Mạn tốt nghiệp đại học, hướng ứng lệnh triệu tập nhân viên hành chính công ty Mỹ Xan Ẩm vừa thành lập không lâu, một lần là ba năm. Cô đi vào công ty, buông túi, đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho mình. Phòng bếp của công ty, có thể so sánh với tủ lạnh của mấy nhà hàng, bên trong có không ít sản phẩm mới của các nhà mày cùng với sản phẩm nghiên cứu phát triển của công ty. Có một chút hàng mẫu bị loại bỏ, các sản phầm cần thay đổi, dựa trên nguyên tắc không lãng phí thức ăn, toàn bộ thức ăn thừa đều đưa vào đây, các đồng nghiệp tự lấy dùng, cũng khuyến khích người dùng đưa ra ý kiến, một công đôi việc. Nhờ thế mà ba năm nay Ô Tiểu Mạn tiết kiệm được không ít tiền ăn, cô rất yêu phần công việc này. Nướng hai miếng bánh, hương bơ nồng đậm phiêu tán trong không trung, huong vị vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc, cô lấy một miếng thịt bò dán nhãn thức ăn trong tủ lạnh, cộng thêm rau xà lách và trứng gà mình bỏ tiền mua thêm, tạo thành miếng sandwich phong phú, lại pha ly hồng trà mà hôm qua nhà máy vừa đưa tới, hương trà thơm mát khiến tinh thần phấn chấn, bữa sáng sẵn sàng. Cô nhai kỹ, nuốt chậm, đầu ngón tay nhẹ gõ lên bàn phím, thỉnh thoảng dừng lại, nhấm nháp hương vị trong miệng rồi lại viết ra cảm tưởng. Sau khi xong bữa sáng, bên chế tác tới thu thập cũng đã mất hơn nửa giờ của cô, bởi vậy cô luôn đến sớm để hưởng thụ thoải gian thảnh thơi. Các đồng nghiệp lục tục vào công ty, cô cũng bận rộn hơn. Từ xử lý phân chia nhà hàng đến tổng hợp hoàn thành báo biểu, cùng với danh sách và tự liệu khác ngành cũng hết một ngày làm việc rồi, cô nhanh chóng tập trung vào công tác. Gần giữa trưa thì điện thoại vang lên, cô bắt máy điện thoại. “Alo?” “Mạn Mạn, giữa trưa cùng nhau ăn cơm!” Nghe thấy tiếng nói sức sống mười phần, Ô Tiểu Mạn nở nụ cười: “Cậu không cần ở cùng, hoàng đế lớn và hoàng đế nhỏ nhà cậu sao?” “Haiz, hoàng đế lớn nhà mình hôm nay đi họp ở Cao Hùng! Chỉ có hoàng đế nhỏ đi theo mình thôi.” Nhạc Vô Mỹ vô cùng vui vẻ, quản gia không ở nha, con chim vui vẻ như cô đương nhiên muốn bay ra ngoài. “Cậu xác định anh ta sẽ không đột nhiên xuất hiện chứ?” “Không đâu, xác định mà, nhanh nhất buổi tối anh ấy mới về được.” “Hẹn ở đâu?” “ ‘Tiểu Dụ quyển’ gần công ty cậu?” “Được, vậy lát nữa gặp.” Sau khi định địa điểm, Ô Tiểu Mạn tiếp tục công tác, mãi cho tới lúc nghỉ trưa mới xách túi đi tới nơi hẹn. Nhạc Vô Mỹ đã tới sớm chiếm bàn trước phất tay với cô. “Mạn Mạn, bên này!” “Dì.” Bé trai ngồi bên cạnh Nhạc Vô Mỹ, thấy cô thì ngoan ngoãn chào. “Tiểu Hoàng ngoan.” Ô Tiểu Mạn còn chưa ngồi xuống, trước tiên phải xoa khuôn mặt trắng trẻo của thằng nhóc rồi mới trêu chọc bạn tốt: “Mình phải giữ bí mật cuộc hẹn ngày hôm nay không?” “Cậu nhất định phải nói thực đấy!” Cô ấy sợ tới mức suýt nữa quỳ xuống. “Toàn bộ hành trình của mình đều xin phép thành thật, nếu anh ấy tra ra sự thật mình đi không giống mình nói thì mình xong đời!” Cô chính là tiêu chuẩn của chồng quản nghiêm. Ô Tiểu Mạn cười lắc đầu. “A Mỹ à, chẳng lẽ hoàng đế nhà cậu còn sợ cậu đưa con trai kiêm bụng lớn sáu tháng đi hẹn hò với người đàn ông khác?” “Khó nói lắm, tên kia có tố chất thần kinh!” “Ừ, vai nam chính trong shoujo manga có hợp với nguyện vọng của cậu không?” Nói xong, chính cô cũng muốn bật cười. Nhạc Vô Mỹ đầu đầy vạch đen. Đúng là tuổi trẻ không hiểu chuyện! Truyện tranh đúng là chỉ có thể nhìn, cái gì nam chính bá đạo thích ăn dấm chua, ham muốn giữ lấy mạnh, trong hiện thực gặp được một nữa có tố chất thần kinh, thần kinh không ổn định thì bọn họ cũng thần kinh lây rồi. “Không đâu, con sẽ nói với cha, hôm nay mẹ ăn cơm với dì Tiểu Mạn,” Tiểu Hoàng bốn tuổi nghe người lớn nói chuyện, ở bên cạnh ủng hộ mẹ. “Đúng rồi, Tiểu Hoàng ngoan nhất. Nhạc Vô Mỹ cảm động ôm chặt con trai, Ô Tiểu Mạn bị đôi mẹ con dở hơi này . “Tiểu Hoàng, con hiểu lầm rồi, mẹ con thích nhất dáng vẻ cha con hiểu lầm ghen.” “Này này này, đừng dạy hư con mình!” Tiểu Hoàng vẻ mặt nghi ngờ nhìn dì Tiểu Mạn trước mắt, rồi lại quay đầu nhìn mẹ mình, nghĩ xem đoạn nói chuyện vừa rồi là thực hay giả. Nhạc Vô Mỹ vốn định đổi đề tài, đồng thời có một người bước tới nói xen vào. “Xin chào, Tiểu Mạn.” Ba người quay qua nhìn về nơi phát ra tiếng nói, người tới là bạn làm không cùng ngành của Ô Tiểu Mạn. “Xin chào.” Cô mỉm cười lên tiếng chào hỏi. “Thật khéo, có thể cùng dùng cơm không? Đây chính là bạn của em sao?” Trên mặt Triệu Tuấn Dũng nhiệt tình tươi cười, bộ dạng muốn ngồi xuống. Thật ra vừa rồi anh đi hỏi, biết rõ Ô Tiểu Mạn có thể sẽ tới đây nên mới chạy tới tình cờ gặp. Hai người ở khác ngành, bình thường gặp nhau không nhiều nên anh muốn tranh thủ thời gian cơm trưa để gần nhau hơn. “Xin lỗi, con trai bạn tôi sợ người lạ, để lần sau đi. Cô nói mang giọn áy náy. Mà Tiểu Hoàng ngồi bên cạnh, nghe thấy dì Tiểu Mạn nói như vậy, tiểu quỷ ông cụ non, vô cùng phối hợp rụt vào lòng mẹ. “Mẹ....” Giọng của tiểu tử kia có vẻ bất an. Trên mặt Triệu Tuấn Dũng có vẻ hơi xấu hổ, chuyện này không ở trong dự đoán của anh. “À, vậy thì lần sau đi, có cơ hội thì cùng nhau ăn cơm, về công ty gặp.” Không muốn cho đối phương để lại ấn tượng xấu, anh quyết định rất nhanh. “Bye bye.” Ô Tiểu Mạn cười phất tay. Trong nháy mắt, trước bàn ăn chỉ còn lại ba thành viên. Vẻ mặt Nhạc Vô Mỹ như tìm được chuyện gì, trong miệng chậc vài tiếng. “Chậc chậc chậc, Mạn Mạn, giá thị trường càng ngày càng tốt hả ~” Giọng cô cực kỳ mập mờ. Người nào đó liếc xéo nhìn cô. “Nhàm chán.” “Kìa kìa, vừa rồi là ai thế?” “Đồng nghiệp của mình.” “Tên gì thế?” “Sao, cậu có hứng thú à?” Vẻ mặt Nhjac Vô Mỹ giống như mèo bị giẫm phải đuôi, suýt nữa nhảy dựng lên. “Đừng nói lung tung!” Nếu như bị hoàng đế nhà cô hiểu lầm thì cô nhất định sẽ chết! “Nói đi, anh ta muốn theo đuổi cậu sao?” Ô Tiểu Mạn thở dài. “Không biết, chắc thế. Anh ta hẹn mình một, hai lần nhưng mình chưa đồng ý.” “Sao không đồng ý? Mình thấy người nọ cũng bộ dạng con người mà.” Rất nhiều người đều có bộ dạng con người, chẳng lẽ chỉ thấy là mình phải tiếp thu?” Cô liếc cô ấy, khinh khỉnh ngụy biện. “Vẫn là rất hợp mặt, nếu không cậu muốn làm bà cô già à?” Cô mới có hai mươi sáu tuổi thôi! Ô Tiểu Mạn lắc đầu, đơn giản đáp lại, “Còn không gặp được người thích hợp.” Cô là người chậm nóng, kỳ quan sát vô cùng lớn. Cộng thêm đối phương không phải người cùng ngành, trước khi không xác định được cá tính của người ta, cô rất khó bước ra bước đầu tiên. Nhưng đối với giải thích của cô, Nhjac Vô Mĩ lại lộ ra vẻ mặt cười gian bắt được cô giấu đầu lòi đuôi. “Mình biết rồi, cậu đang đợi Thang Hằng đúng không?” Ô Tiểu Mạn nghe vậy thì trên trán rơi xuống đầy vạch đen, không hiểu làm sao đột nhiên có thể nhắc tới cái tên mấy trăm năm không có liên lạc. “Thang Hằng?” “Đúng rồi, tình yêu cũ vẫn là đẹp nhất, đúng không!” Đúng cái đầu ấy. “Cậu ăn no xong về nhà ngủ đi.” Ô Tiểu Mạn nhìn trời không nói gì. Nói đến chuyện của Thang Hằng vào cô, nhớ lại năm cấp ba. Bọn họ năm đó, một người là đội trưởng đội bóng rổ nổi tiếng trong trường, một người là lớp trưởng lớp học vạn năm trong suốt, bọn họ nhìn như bắn đại bác không tới, lại trở thành mối tình đầu của nhau. Hai người ở chung một chỗ mặc dù không oanh oanh liệt liệt nhưng chậm rãi đã hơn một năm, mãi cho tới ngày tốt nghiệp. Nhà cô vốn không giàu cũng không nghèo, trước khi tốt nghiệp mấy tháng, công ty mà cha mẹ cô làm đóng cửa, hai cây trụ kinh tế lớn trong nhà đồng thời thất nghiệp, may mắn cha mẹ cần kiệm có tiền gửi ngân hàng, không tới mức lập tức lâm vào quẫn cảnh nhưng hai người cũng chẳng biết lúc nào mới có thể tìm được công việc mới, bởi vậy triệu tập hai đứa nhỏ trong nhà mở hội nghị gia đình. Cuối cùng quyết định, cô là con gái lớn, sắp tốt nghiệp đi học đại học, tạm thời đến nhà dì ở Đài Đông. Bởi vậy, đương nhiên cô cũng lựa chọn đại học ở đó, ai ngờ bạn trai đại nhân của cô, Thang đại thiếu gia bởi vì cô có thể đến nhà anh, hoặc anh ra ngoài thuê phòng, dù sao Thang đại thiếu gia cũng không thiếu tiền, hai người ở cùng một chỗ. Cô phản đối, anh phát điên. Người nào đó đơn phương âm ĩ nhiều lần vì đề tài này, ngày tốt nhiệp cô kiên trì theo kế hoạch tới Đài Đông, sau khi ra trường, bọn họ không còn qua lại nữa. Cô từng cố gắng gọi điện thoại Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp để liên lạc với anh, ban đầu hai người muốn cô đừng gọi cho Thang Hằng để anh tỉnh táo lại, cuối cùng qua một thời gian, bọn họ lại nói cho cô biết Thang Hằng đã đi Anh. Cô tới Đài Đông, anh bỏ chạy tới Anh, không nói lời nào... Đối với kẻ ngây thơ như anh, cô không phản bác được, dứt khoát làm thỏa mãn ý định của anh, không hề cố gắng liên ljac, lại không nghĩ rằng sau một thời gian ngắn cô không còn liên lạc thì Vô Mỹ lại nói cho cô biết, Thang Hằng đang tìm kiếm tin tức về cô. Cô biết rõ nhưng ngoại trừ không nói gì, thì vẫn không nói gì. “Nói thật, Thang Hằng thật sự si tình với cậu, cậu thật sự không thể suy nghĩ thoáng một chút sao?” Nhạc Vô Mỹ dường như không thấy mặt mũi bạn tốt đang đầy vạch đen, tiếp tục cổ vũ. Cũng vậy. Mặc dù cô không liên lạc với Thang Hằng nhưng bên cạnh cô còn có người có thể bán đứng tin tức kiêm bạn tốt giúp người ngoài của cô, cô cảm giác mình không chụp chết Vô Mỹ tâm địa thiện lương này một chút thì không được. “A Mỹ à, cái tên ‘si tình’ đã không liên lạc với mình cũng đã 7, 8 năm rồi, cậu tỉnh táo lại đi.” Cô bất đắc dĩ gõ tỉnh cô ấy. “Nhưng mà cậu ấy có liên lạc với mình mà.” “Sao cậu không nghĩ là cậu ta muốn theo đuổi cậu?” Nhạc Vô Mỹ lộ vẻ mặt như bị người hắt nước bẩn, vẻ mặt hoảng sợ, bởi vậy có thể thấy dâm uy của hoàng đế nhà cô ấy. “Đừng nháo! Cậu ấy gọi tới đều hỏi cậu có quen bạn trai không!” “Vậy anh ta có nói cho cậu biết, anh ta có bạn gái hay không?” “Không.” “Cậu không nghĩ là, anh ta ở Anh đã có bạn gái mới, chỉ thuận tiện quan tâm một câu thôi?” “Ặc....” Nhạc Vô Mỹ lúng túng. Cô đúng là chưa nghĩ qua khả năng này. “Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều, nên tới sẽ tới, không tới nghĩ cũng vô dụng.” Dù nói thế nào, năm cuối cùng cấp ba, Vô Mỹ và d.đ.lqđ Thang Hằng cũng chơi với nhau. Lâu lâu gọi điện thoại hỏi thăm bạn bè cũng, thuận miệng nhắc tới người yêu cũ, quan tâm vài câu cũng không phải chuyện gì không tốt, Ô Tiểu Mạn an ủi cô đừng suy nghĩ quá nhiều. “Đổi thành Nhạc Vô Mỹ nhìn trời. “Mạn Mạn, cậu không nên lại a di đà phật.” Cô mới có bao nhiêu tuổi, bây giờ muốn nhìn rõ cuộc đời không phải là quá sớm sao. “Sống đơn giản mới tốt.” Cô bĩu môi. “Không đúng, cậu phải tích cực một chút!” Dù sao mấy năm nay Nhạc Vô Mỹ cũng đã leo qua mấy đầu sóng, coi như cũng có một chút hiểu về cuộc sống, “Cậu xem, lúc đầu cả ngày mình nói shoujo mâng, nói về bạch mã hoàng tử, mặc dù rất buồn cười nhừn không phải về sau thật sự gặp được vương tử sao, cũng là hàng thật giá thật. Cho nên cạu nên tích cực một chút, treo mục tiêu bên miệng!” Cô cầm lấy tay con trai, hướng lên trời, kích động hô lên. “A di đà phật.” “....” “Lão nạp đang đi trên con đường thênh thang tới mục tiêu.” “Cực kỳ thoải mái tự tại. “Ô, Tiểu, Mạn!” Nhạc Vô Mỹ gần như muốn nhảy dựng lên. Cô sẽ bị cái người mặt lạnh này làm cho tức chết! “Alo?” “Wey wey wey! Lại có Trình Giảo Kim mới rồi!” d.d.lq.đ Điện thoại vừa chuyển thì đầu kia lập tức có người bắn liên hồi. Lại có?! “Ai?” “Cùng công ty với Mạn Mạn, gần nhau, cơm trưa tình cờ gặp, cao lớn đẹp trai, dịu dàng hữu lê, cậu xong đời rồi!” Thang Hằng nghe được thì trán nổi gân xanh. Nếu không phải đầu biên kia là nhân viên tình báo trường kỳ của anh, thì nhất định anh sẽ rống lên với đối phương. “Tôi tới Đài Loan rồi.” “Hả? Cậu trở lại Đài Loan rồi hả?” Thật tốt quá. “Nhanh lên nhanh lên, cậu không nhanh một chút, Mạn Mạn cũng bị người theo đuổi rồi.” “Không phải cậu nói là cô ấy không có bạn trai sao?” “Không có bạn trai không có nghĩ là không có người theo đuổi cậu ấy, cậu không biết giá thị trường của Mạn Mạn rất tốt sao. Văn tĩnh, có khí chật, mỗi ngày đều yên lặng ngồi trong phòng làm việc cố gắng công tác, người ta chào hỏi với cậu ấy thì cậu ấy sẽ cười một cái, người nào tinh ý đều sẽ bị cô ấy mê đảo!” Đây là tình tiết trong shoujo manga, nam chính có đôi mắt tinh tường có thể phát hiện được nữ chính an phận. Thang Hằng nghe và tưởng tượng ra những hình ảnh này. Lúc trước chính anh chỉ lẳng lặng quan sát cô gái đó, dần dần bị cô mê hoặc. Anh nghe thấy thì cả người tức giận, đối với năng lực thích kể chuyện của Nhạc Vô Mỹ thật sự hân tới nghiến răng nghiến lợi. “Tôi còn đang xử lý công việc.” Anh d.d.lqđ không kiên nhẫn giật giât caravat. Vừa trở lại Đài Loan, anh còn rất nhiều chuyện bân rộn cần xử lý. “Mỹ Xan Ẩm đã có người bàn bạc với tôi.” “Oa, nhanh vậy sao!” Ai tin tức linh thông như vậy! “Cậu tính khi nào đi qua?” “Ngày mai.” “Được... À đúng rồi, nếu như cậu gặp được Mạn Mạn, không thể nói với cậu ngày là mình gọi điện cho cậu đâu!” Cô nhớ tới việc này, vội vàng nói. “Vì sao?” “Bởi vì cậu ấy chưa muốn hợp lại với cậu, bây giờ mình đang giấu cậu ấy mà giúp cậu!” Mặc dù từ đầu cô đã thừa nhận với Mạn Mạn rằng Thang Hằng có liên lạc với cô thì Mạn Mạn chỉ thở dài, không nói thêm cái gì. Nhưng dựa trên lập trường bạn tốt, Mạn Mạn không kiên trì nói về chuyện Thang Hằng, chuyện vụng trộm nói tin tức của cô ấy cho bạn trai cũ, vẫn nên xử lý trong âm thầm thì tốt hơn. Hai chữ ‘hợp lại’ vang trong tai Thang Hằng giống như cây kim, châm vào khiến cả người không thoải mái. Trong ký ức của anh, trước kia anh và Tiểu Mạn không hề đề cập tới hai chữ ‘chia tay’. Đã không chia tay thì cần gì hợp lại? Anh oán thầm trong lòng nhưng thông minh không nói lời oán hận ra miệng. Cô gái ở đầu kia mặc dù âm thầm hỗ trợ nhưng có cơ hội thì sẽ không bỏ qua việc quở trách anh, bây giờ cô ấy là người duy nhất đưa tin tình báo, anh không có ý định cãi nhau rồi đắc tội cô ấy. “Biết rồi.” Anh buồn bực nói. “Hừ hừ, nếu không phải mình cảm thấy Mạn Mạn rất thích cậu thì mình còn lâu mới làm chuyện bán bạn cầu vinh này.” Trước kia người này còn chưa phá băng với Mạn Mạn thì thái độ với các cô rất kém, không ít lần cô nghe được câu nói của cậu ta, trong lòng cũng bị thương vài lần, bây giờ cô có thể bất kể hiềm khích trước kia mà hỗ trợ, cô chính là đại nhân có đại lượng. “...” Tốt xấu gì năm nay Thang Hằng cũng đã 26 rồi, tính tình xúc động hồi còn học sinh cũng thu liễm, biết rõ giờ phút này phương pháp ứng đối tốt nhất chính là trầm mặc. Biết sai có thể thay đổi là việc rất tốt, nhưng nếu Nhạc Vô Mỹ không phải là bạn tốt không bỏ được của người trong lòng anh thì anh cũng mặc kệ, càng không có khả năng để cho đối phương nói vài câu khiến mình uất ức. Mặc dù anh rất muốn hỏi Nhạc Vô Mỹ bán bạn cầu vinh là cầu cái gì tốt, anh cũng không can đảm nghi vấn cách dùng thành ngữ của cô ấy vào lúc này. “Công ty chúng tôi sắp tới có sản phẩm mới, tôi sẽ gửi cho chồng cậu.” Anh nhanh chóng vòng vo nói chủ đề khác. “Sản phẩm mới?! Oa, cảm ơn!” Nghe thấy người ở bên kia vui vẻ tung tăng như chim thì trong lòng Thang Hằng có suy nghĩ mơ hồ. Anh nghĩ, có lẽ anh biết Nhạc Vô Mỹ có được ‘chỗ tốt’ gì từ anh rồi. Quả nhiên anh không tìm nhầm công việc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]