Edit: An Ju
Chờ chút! Cố Hạo híp đôi mắt chuột tỉ mỉ quan sát hai con mèo một lớn một nhỏ này, theo vết xe đổ… Chẳng lẽ hai con mèo này cũng là…
Nghĩ tới đây, Cố Hạo cấp tốc bê cả hộp cả mèo vào phòng sau đó đóng cửa lớn lại. Vừa rồi sao không phát hiện ra… Hai con mèo này căn bản là Meo Meo phiên bản nhỏ và lớn!!!
“Hai người…Ặc….Hai vị… Mời ngồi…Ngồi…” Nghĩ đến việc bọn họ rất có thể là thân thích của cái con hổ đang ngủ trong phòng kia, Cố Hạo có hơi khẩn trương, ngay cả nói chuyện cũng thành nói lắp.
Đặt hai con mèo xuống ghế salon, dặn dò vài câu tự nhiên ăn uống đồ trên bàn, sau đó bản thân vọt vào trong phòng.
Vén chăn lên, túm lấy Meo Meo vẫn đang ở hình mèo một hơi lắc mạnh.
“Mau tỉnh lại!!! Chuyện lớn!!! Chuyện lớn rồi!!!!”
Meo….
Meo Meo ngủ say sưa trải qua một trận lắc, đầu óc choáng váng.
“Làm… Sao…Thế… Meo…?” Khó khăn mở mắt ra, thấy Cố Hạo cùng với một khuôn mặt khẩn trương, giật mình.
“Người nhà anh!!! Người nha!!! Hai!!!! Bên ngoài!!!” Cố Hạo thấy Meo Meo tỉnh, nhất thời kích động, càng lắc hắn mạnh hơn.
“Chuột nhỏ… Đừng hoảng…. Anh choáng… Em từ từ nói.” Cứ ở trong tay chuột nhỏ đang kích động thì chắc chắn còn không nghe rõ có chuyện gì đã bị lắc đến ngất luôn rồi, Meo Meo niệm chú ngữ, mau chóng biến về hình người, ôm Cố Hạo.
“Em nói nhìn thấy người nhà anh à? Lại còn là hai?” Meo Meo thuật lại lời nói không mạch lạc của Cố Hạo.
“Đúng vậy! Tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345398/chuong-44-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.