Edit: An Ju
“Làm xong chưa?” Cố Hạo dựa tường híp mắt nhìn hai người vừa ân ái xong đang ôm nhau nghỉ ngơi.
Hắn một tay ôm Meo Meo, một tay che mắt nó, ra dáng thầy giáo dạy: Phi lễ khả thính, phi lễ vật thị*.
*Phi lễ khả thính, phi lễ vật thị: Gốc là ‘Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động.’ (không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy) – Khổng Tử. Trong trường hợp này, tác giả thay thành ‘khả thính’ là ‘có thể nghe’.
Vũ Mặc mềm mại, biếng nhác nằm trong lòng Kỷ Á Kiệt, buồn cười nhìn Cố Hạo, nói: “Xong rồi, nhưng chỉ mới xong với A Kiệt thôi. Có muốn tôi làm với cậu không?”
Kỷ Á Kiệt biết hắn đang nói đùa, ra vẻ tức giận vỗ mông Vũ Mặc, cười không nói.
Cố Hạo hoàn toàn không có kinh nghiệm ở kèo trên, trên mặt thẹn đỏ mặt, ngoài miệng lại rất kiên cường, nói: “Vậy thì có vấn đề gì đâu, làm thì làm! Nhưng để tôi đè cậu!” Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo leo cây?! Thân là đàn ông, công mới là thiên tính! Làm sao có thể không biết làm kèo trên như thế nào được! Thân thể đã bại bởi cái con trong lòng rồi, đối phó với Vũ Mặc kèo dưới, trên miệng cũng không thể thua!
Cố Hạo nói thì rất mạnh miệng, nhưng kết hợp với đôi má đỏ bừng, khí thế công tự nhiên giảm bớt đi nhiều. Nhìn qua thì giống như một con chuột đang muốn gảy râu một con mèo đang ngủ vậy, thẳng thắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345391/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.