Edit: An Ju
Vấn đề Cố Hạo lo lắng hoàn toàn lệch hướng, Vũ Mặc tức đến nỗi muốn chọc thủng đôi tròng có mắt mà mù này, “Cậu không cảm thấy nếu là một con ‘Mèo’ thì hình thể của nó quá lớn hay sao = =?!” Người bình thường thấy động vật to đến mức như vậy cũng biết là hổ, dù la mắt có kém thế nào đi nữa cũng không thể coi loại này thành mèo được!
“Không phải mèo…?” Nếu là một còn mèo thì đúng là quá mập rồi, Cố Hạo chỉ nghĩ đấy là hình dáng đặc thù của yêu quái bọn họ thôi, hình thể sẽ bị thay đổi loạn lên, sự thực chứng mình đúng là như vậy, chỉ có điều…
Kỷ Á Kiệt đã sớm biết chân thân của Meo Meo là hổ từ trước, nhưng lúc nhìn thấy chân thân hổ thì vẫn là lần đầu tiên, dựa trên tinh thần tìm tòi nghiên cứu, Kỷ Á Kiệt day day mắt, nheo mắt lại tỉ mỉ quan sát, vừa nhìn vừa bình luận: “Loài Mèo đúng là loài Mèo.”
Thay đổi vị trí khác, Kỷ Á Kiệt nhấc móng hổ bên cạnh lên ước chừng, tán thưởng: “Rất có trọng lượng, một móng vuốt đập xuống là có thể đập nhưng loại động vật khác thành thịt nát, không hổ là vua của vạn thú.”
“Vua của vạn thú?!” Cố Hạo nhảy dựng lên, mèo yêu có thể biến thành người mà hắn nuôi lâu như vậy sao lại là con hổ rồi! Nghĩ đến bản thân mình đã nhiều lần vỗ mông hổ, bóp mặt hổ, ép con hổ nấu cháo trứng muối, còn bị con hổ đè vô số lần… là cả người hắn nổi hết da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345376/chuong-31-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.