Tiểu Ly khó khăn lắm mới mở mắt ra được. Chói quá! Ánh sáng chói mắt quá…
Đôi mắt cô nặng trĩu, cảnh vật xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo. Có trần nhà màu trắng, có rất nhiều người đang bên cạnh cô, hình như có bàn tay ai đó nắm lấy tay cô thì phải…
Ấm quá, bàn tay này ấm quá.
Cô muốn cử động, nhưng dưới đùi truyền đến cảm giác đau nhức. Vậy…đây là thật à? Không phải mơ rồi…đúng rồi…cô đã bị hai kẻ kia xâm hại rồi. Đúng rồi, cô không thể chạy thoát mà…đúng rồi…cô đã mất đi sự trong trắng rồi mà…
Bạch gia cảm nhận được cử động nho nhỏ của cô, bèn nói với bác sĩ. Giọng của hắn cực kỳ gấp gấp:
“Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi!”
Đây là giọng của Bạch gia mà nhỉ? Hình như cô nghe thấy hắn gọi bác sĩ…
Bạch gia buông tay cô ra, để bác sĩ bước đến kiểm tra cho cô. Thi thoảng, y tá bên cạnh sẽ hỏi một vài câu rồi ghi ghi chép chép. Tiểu Ly cứ thế mà mơ màng trả lời. Sau khi bác sĩ làm xong tất cả thủ tục thì định rời đi, nhưng Tiểu Ly lại cất giọng hỏi:
“Bác sĩ…cháu…cháu còn không?”
Vị bác sĩ mỉm cười, trả lời:
“Yên tâm đi, cháu còn. Bạch phu nhân đã đích thân cứu cháu đấy! Nên cảm ơn bà ấy một tiếng nhé.”
Nói xong, vị bác sĩ lẫn cô y tá bên cạnh rời đi. Để lại Tiểu Ly nước mắt cứ thế dâng trào. May quá…may quá…cô vẫn còn!
Bạch gia bước đến, lần này hắn không nắm tay cô nữa. Hắn chỉ nhẹ nhàng gạt đi nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-va-vo-si-mit-uot-gap-ba-dao/439421/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.