“Tiểu Ly, em còn đó không?”
Nghe tiếng gọi của Tiểu Thanh, Tiểu Ly như choàng tỉnh. Cô nhắm mắt lại, sau đó hít một hơi, bèn trả lời:
“Em vẫn đang nghe.”
“Ừm. Em đã quen với cuộc sống mới chưa?”
Quen à?
Quen với việc ngày nào cũng phải gặp ai đó, quen với việc hay bị ai đó trêu chọc, quen với nụ cười của ai đó.
Rung động đầu đời đơn giản lắm. Có một câu nói thế này: “Thời khắc em dành tình yêu của mình cho anh, không phải vì anh có nhà hay có xe, chỉ là ngày hôm đó nắng rất đẹp, anh mặc chiếc áo sơ mi màu em thích.”
Nhưng với Tiểu Ly, chỉ đơn giản là hôm đó cậu ấy nói sẽ không để cô thiệt thòi. Hay đơn giản hơn là ngày đó nắng rất đẹp, cô cảm thấy nụ cười của cậu ấy còn chói hơn ánh mặt trời kia.
Tình yêu của tuổi 17 ngây thơ lắm, bởi vì trong mắt chúng ta chỉ có đối phương. Chúng ta dễ dàng rung động bởi một khoảnh khắc mà ai đó vô tình cười với mình, lúc ấy chúng ta bèn đa tình nghĩ là mùa xuân đến rồi.
Chẳng cần đóa hoa màu đỏ em thích, bởi vì em chỉ thích anh. Em không cần mang đôi giày đẹp, bởi vì em muốn được anh cõng trên lưng.
Là khi chúng ta nghe được chữ ‘Yêu’, trong đầu lại nảy lên hình ảnh của người ấy.
Người ấy tên Bạch Cẩn, rất bá đạo, rất ngang ngược, nhưng rất tốt bụng.
Và, cô thích người ấy.
“Tiểu Thanh, hình như…dạo gần đây em có thích một người…”
Tiểu Ly ngập ngừng nói.
Bên kia đầu dây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-va-vo-si-mit-uot-gap-ba-dao/439412/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.